Tào Dũng rút chiếc bút máy trong túi áo blouse , định lời dặn của bác sĩ thì ngẩng đầu lên, ánh mắt nhanh chóng dừng sắc mặt và huyết áp của bệnh nhân, lướt qua các chỉ khác – càng càng thấy lạ.
“Có cần đo điện tâm đồ , bác sĩ Tào?” Một bác sĩ thực tập đẩy máy đo điện tâm đồ tới, chờ chỉ thị.
“Không cần. Đẩy thẳng tới phòng CT. Gọi điện thoại cho bên đó , báo tình hình bệnh nhân là ca cấp cứu, nghi khả năng vỡ phình động mạch chủ gây mất m.á.u nghiêm trọng, cần xác định gấp để chuẩn phẫu thuật.” Tào Dũng dứt câu thì sững , chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ – điên ?
Thế mà theo phán đoán ban đầu về nhồi m.á.u cơ tim để tiến hành chẩn đoán theo trình tự, mà theo lời một học sinh cấp ba, đưa bệnh nhân chụp CT?
Bác sĩ thực tập thì kinh ngạc: “Bác sĩ Tào, nghi ngờ bệnh nhân nhồi m.á.u cơ tim ạ?”
Rõ ràng triệu chứng của bệnh nhân giống với nhồi m.á.u cơ tim mà…
“Đi CT !” Tào Dũng quả quyết. Dù thế nào nữa, những lúc bác sĩ buộc tin trực giác của – đặc biệt là khi cấp cứu, thời gian mà phân tích từng bước một?
________________________________________
Tạ Uyển Oánh bên giường cấp cứu, bệnh nhân đang đẩy về phía phòng CT, chớp mắt một cái – vị bác sĩ … đổi hướng chẩn đoán ? Sao đột nhiên giống với suy đoán ban đầu của cô?
________________________________________
Cùng lúc đó, ở cổng chính bệnh viện, một bảo vệ đang tranh cãi với một phụ nữ trung niên.
“ đến tìm con gái , nó đang trong đó. Chúng tới thăm sống ở ký túc xá dành cho cán bộ nhân viên bệnh viện. Nó tên là Chu Nhược Mai, là bác sĩ khoa sản của bệnh viện các , là chị họ .” Người phụ nữ sốt ruột .
“Ký túc xá nhân viên của bệnh viện chúng lối trong , đồng chí . Chị lối bên .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-22tro-lai-nam-90-phan-2.html.]
“ , ý là con gái nhầm đường! Nó lạc trong bệnh viện .” Người phụ nữ cuống đến dậm chân, đành gọi lớn: “Oánh Oánh! Oánh Oánh!”
Nghe thấy tiếng quen thuộc gọi , Tạ Uyển Oánh đầu : “Mẹ?”
“Con tan học xong dặn là chờ ở cổng bệnh viện cùng nhà dì. Con chạy lung tung đấy hả?” Tôn Dung Phương trách giơ tay chỉ con gái.
Tạ Uyển Oánh sững khi từ “tan học” trong miệng . Tan học? Cô nghiệp và từ lâu mà.
Phiêu Vũ Miên Miên
Không đúng, cô bây giờ… Dù trời tối, nhưng kỹ thì tóc vẫn đen nhánh, bạc như già, da mặt cũng mịn màng, ít nếp nhăn, chẳng thấy dấu vết thời gian.
Cô cúi đầu xuống chân – đôi giày bata vải cô đang mang là loại giày cô từng hồi còn học sinh. Lại tay áo – đồng phục cấp ba quen thuộc. Vai còn đeo một chiếc cặp nặng trĩu – cô tháo xuống, mở khóa , bên trong là sách giáo khoa lớp 12 và cả đống đề thi thử.
“Mẹ… năm nay là năm bao nhiêu?” Tạ Uyển Oánh khó tin thứ xung quanh, nghi hoặc hỏi.
Tôn Dung Phương gạt bảo vệ sang một bên, tới, giơ tay gõ nhẹ lên trán con gái: “Con học hành đến mụ cả đầu ? Mấy hôm nữa thi đại học đến nơi, còn hỏi cái gì mà năm bao nhiêu?”
“Năm nay là năm 1996.” Một bác bảo vệ gần đó thấy thì giúp xác nhận.
Năm 1996?
Đồng tử Tạ Uyển Oánh co .
Trời ạ, cô trọng sinh . Trở về năm 1996, ngay ngày thi đại học!
“Đi nhanh lên, gọi điện cho dì con . Chắc đợi ở nhà sốt ruột lắm .” Tôn Dung Phương kéo tay con gái về phía cổng bệnh viện, nhắc: “À mà tiện thể ghé mua túi trái cây mang lên, tay thì ngại.”
Tạ Uyển Oánh xách theo cặp sách, tai vẫn còn vang vang tiếng lải nhải quen thuộc, đầu tấm biển của Bệnh viện Nhân dân Ba, trong lòng ngừng dâng lên cảm xúc – đời cô, chăng sẽ thật sự rẽ sang một bước ngoặt từ đây?