Ngày mai cả nước bước kỳ thi đại học, Uyển Oánh cũng sắp điền nguyện vọng.
Cô học ngành y, vì cô dẫn cô đến nhà dì họ để xin ý kiến. Dì họ của cô, Chu Nhược Mai, từng là bà đỡ, tự học chuyển ngành thành bác sĩ khoa sản. Bà kết hôn với bác sĩ Đinh Ngọc Hải – chuyên khoa ngoại tổng quát của bệnh viện lớn. Cuộc đời hai vợ chồng đều chuyên tâm với nghề.
Người vẫn “khác nghề như cách núi”, tức là dân ngoại đạo mãi mãi hiểu chuyện bên trong ngành. Muốn thi ngành y thì ít cũng nên giới bác sĩ là như thế nào. May mắn , Uyển Oánh một chị họ tài giỏi như , nên cô – bà Tôn Dung Phương – dĩ nhiên thể bỏ lỡ cơ hội dẫn con gái đến hỏi han .
Gần bệnh viện, Tôn Dung Phương ghé một quầy trái cây, lựa những loại quả nhất, chọn cả cam Sunkist nhập khẩu – loại cam đắt đỏ, gần mười đồng một quả. Vào năm 1996, với mức lương phổ biến chỉ vài trăm tệ một tháng, loại cam với bình thường đúng là “xa xỉ phẩm”.
Vì tương lai con gái, bà Tôn tiếc tiền, tiêu xài tiếc tay :
“Dì họ con chẳng thiếu gì cả, mua chút cam thường dưa hấu thì bà khinh ngay. Người khác đến nhà họ biếu gì cũng là đồ nhất. Nên con học cho giỏi, nghiệp để dì họ con giúp sắp xếp bệnh viện, bác sĩ thì cuộc sống sẽ khác ngay!”
Tạ Uyển Oánh dáng vẻ , cố nhịn đến thứ ba mới nhịn nữa, buột miệng:
“Mẹ, đừng mua nữa, dì thích mua cam . Dì cũng chẳng nghĩ con thể bác sĩ .”
“Gì cơ?” – Tôn Dung Phương , hài lòng với lời con gái, lớn:
“Sao con thể bác sĩ? Dì con chắc mừng chết. Con gái của dì thi đỗ trường y, bà buồn cả nửa ngày trời . Bây giờ con thể con bé lấy thể diện, dì con vui mới là lạ!”
Mẹ cô đúng là quá tự tin , cho rằng chị họ sẽ đối xử với con gái của em họ như con ruột .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-3-bac-si-than-thich.html.]
Sau đó, Tạ Uyển Oánh nghĩ , học vẫn khác thật. Chu Nhược Mai bao giờ lời vô căn cứ đ.â.m chọt ai, bởi vì chỉ riêng cái danh "bác sĩ" – dựa lượng kiến thức chuyên môn thường hiểu – đủ khiến khác dám gì.
Phiêu Vũ Miên Miên
Trong mắt chỉ học đến tiểu học như bà Tôn, cô chị họ bác sĩ chính là một tỏa sáng lấp lánh. Đương nhiên, tiếp theo xem thử chị họ thật lòng giúp chỉ đang che giấu ý đồ khác.
Bỏ một trăm tệ mua tám quả cam, xách nặng trĩu tay, Tôn Dung Phương hài lòng. Bà cảm thấy như thêm tự tin dẫn con gái đến nhà chị họ khách.
Hai con con hẻm nhỏ cạnh bệnh viện – theo lời bảo vệ thì đây là lối tắt – dẫn thẳng đến khu tập thể dành cho cán bộ công nhân viên của bệnh viện.
Chế độ phúc lợi của bệnh viện , hẳn khu ký túc xá riêng cho nhân viên. Các dãy nhà trong khu xây cẩn thận, chất lượng , môi trường yên tĩnh an , sát cạnh bệnh viện. Mà ai mà bệnh tật ít nhiều, sống cạnh bệnh viện khiến cảm thấy yên tâm hơn. Tạ Uyển Oánh nhớ, giá nhà tăng vọt, những khu ký túc xá từ thời đó trở thành hàng hot thị trường nhà đất.
Chu Nhược Mai sống ở tầng 3 – coi là "tầng vàng" – ngay giữa khu. Thấy , Tôn Dung Phương quên khoe khoang với con:
“Dượng con là ‘tay d.a.o vàng’ của khoa ngoại tổng quát, con ? Lát nữa đến nơi, nhớ chào hỏi cho lễ phép đấy!”
Tạ Uyển Oánh đáp, bởi vì mấy lời cô lúc nãy cũng chẳng ngăn , thôi thì đành chờ đến lúc nhà họ, để dội cho cô gáo nước lạnh tỉnh mộng.
Lên đến tầng ba, Tôn Dung Phương bấm chuông, sợ trong nhà thấy còn gọi lớn:
“Chu Nhược Mai nhà ?”
“Có.” – Bên trong vang lên tiếng một phụ nữ đáp , mở cửa.