Mọi lái xe đến tòa nhà ngoại khoa mới của Quốc Hiệp. Tòa nhà màu trắng xinh khiến sáng mắt.
Ngồi xe, Cô giáo Lỗ tòa nhà mới, mắt rưng rưng, sang nhỏ giọng với bên cạnh: “Oánh Oánh, cảm ơn em."
Giáo sư cảm ơn cô vì điều gì?
Nếu vì đứa học trò cưng , bà Cô giáo Lỗ thể nào can đảm phẫu thuật. Nếu cô bày mưu tính kế đề cử t.h.u.ố.c mới nước ngoài, bà Cô giáo Lỗ lẽ thể sống đến ngày hôm nay để tận mắt chứng kiến tòa nhà mới .
"Coi như là chồng tận mắt chứng kiến một nửa tâm nguyện của ông ." Cô giáo Lỗ cúi đầu, sờ mắt, hôm nay nhất định chồng ngắm cảnh tượng giấc mơ thành hiện thực.
Đây là ý nghĩa vĩ đại nhất của việc bác sĩ. Ai cũng c.h.ế.t, điều đáng sợ nhất khi c.h.ế.t là mang theo tiếc nuối sang thế giới bên . Dù cứu sống bệnh nhân, chỉ cần bác sĩ giúp bệnh nhân sống thêm một ngày, lẽ bệnh nhân sẽ mang theo tiếc nuối.
Nghĩ đến đây, Tạ Uyển Oánh về phía . Trong kính chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt điển trai của Tào sư đang lái xe, hai hàng lông mày tuấn của sư mang vẻ trầm tư kín đáo.
Xuống xe, thấy Dương trưởng khoa đón, đích dẫn họ tham quan tòa nhà mới, trọng tâm là khoa Tim Mạch.
Bước tòa nhà, thỉnh thoảng thấy bóng dáng công nhân đang trang trí. Bảng hướng dẫn các tầng và phòng ban treo lên trong thang máy, đó ghi khoa Tim Ngực cũ của Quốc Hiệp chia thành hai khoa Tim Mạch và khoa L*иg Ngực.
Cô giáo Lỗ gật đầu lia lịa: “Tốt , chồng từ lâu , phân khoa, phân khoa mới chuyên nghiệp hơn."
Lại thấy khoa Thần Kinh phù hợp với lời đồn chia thành khu 1 và khu 2. Chứng tỏ hai khoa lớn cuối cùng cũng lãnh đạo Quốc Hiệp coi trọng.
"Làm lãnh đạo cảm giác thế nào?" Cô giáo Lỗ cầm micro phỏng vấn Tào học trò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-3662.html.]
Tào Dũng nghiêm túc trả lời: “Dù ở bất kỳ vị trí nào, em vẫn là học trò của thầy và Thầy Trương."
"Từ bao giờ mà học cách ăn khéo léo , mua chuộc ?" Cô giáo Lỗ chỉ khuôn mặt điển trai của , vẫn nhớ rõ ngày đó đám học trò bướng bỉnh trái ý.
Dương trưởng khoa chen : “Tào chủ nhiệm tương lai của chúng đúng đấy, chúng đều là học trò của thầy, thầy."
Thôi, một nhiều . Cô giáo Lỗ đắc ý rung đùi, bước nhanh khoa Tim Mạch mới tinh để xem.
Việc trang trí bên trong khoa Tim Mạch gần thành, nhiều dụng cụ thiết chuyển khoa để điều chỉnh và thử nghiệm, phủ màng nhựa để tránh bụi. Cô giáo Lỗ sờ mó các thiết tiên tiến, với Dương trưởng khoa: “Anh nên hỏi ý kiến bác sĩ Tạ nhiều hơn. Cô là sinh viên y khoa xuất sắc nhất của Quốc Hiệp trong những năm gần đây. Nếu chồng còn sống, nhất định sẽ kéo cô khắp nơi, hỏi ý kiến quý báu của cô ."
Tạ Uyển Oánh nghĩ, Thầy ơi ... thật sợ cứ thế thì bí mật trọng sinh của cô sẽ bại lộ mất.
Tâm nguyện của chồng gần thành, Cô giáo Lỗ nhóm trẻ tuổi : “Tào Dũng, sự nghiệp của thành công, tiếp theo là kết hôn sinh con, lo lắng cho nữa."
Ẩn ý trong lời của giáo sư, ở hiện trường đều thấy, Dương trưởng khoa và những khác ồ lên.
Tạ Uyển Oánh đỏ mặt.
"Haiz." Cô giáo Lỗ thở dài, nghĩ đến Đào học trò, trong lòng chút lo lắng.
Vân Vũ
Đào học trò trong mắt bà Cô giáo Lỗ là một bác sĩ hiền lành bụng, tâm tư còn tinh tế và dễ tổn thương hơn cả con gái. Bà chỉ mong một cô gái thể chăm sóc lẫn với Đào học trò, để trong những lúc khó khăn nhất an ủi .