Trở Về 90: Cô Trở Thành Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài - Chương 3911
Cập nhật lúc: 2025-12-20 08:06:47
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày , Tạ Uyển Oánh cùng các bạn học tham dự lễ nghiệp của trường, nhận bằng nghiệp và giấy chứng nhận học vị.
Thầy Nhậm ôm lấy những học sinh nghiệp đầu tiên của lớp , đến rối tinh rối mù nghĩ, Cảm giác giống như cha nuôi lớn con cái, con cái cuối cùng cũng tự lập gia đình.
Làm một thầy , thật sự dễ dàng.
“Nào nào nào, Bạn học Tạ, Bạn học Phan.”
Sau khi chụp ảnh nghiệp xong, Giang chủ nhiệm, chủ nhiệm khoa giáo vụ, tìm đến bọn họ : “Tối nay Thầy Ngô mời hai em đến nhà ông ăn cơm.”
Thầy Ngô?
Triệu Triệu Vĩ và mấy khác .
Nhậm Sùng Đạt thầm nghĩ nghĩ, À, một vị đại nhân vật nào đó qua đời giả một giáo viên bình thường mặt học sinh của , bây giờ xem là sự thật?
Một nhóm ơn âm thầm quan sát Bạn học Tạ.
Tạ Uyển Oánh cảm thấy quá bất ngờ, gặp Thầy Ngô vài , Thầy Ngô giúp học sinh tìm việc , lẽ tìm cô và Bạn học Phan cũng là để giới thiệu một đơn vị nào đó.
(Ngô viện trưởng nghĩ, Cô bé thông minh , mà cũng đoán là đang tuyển cho .)
Những khác thấy cô bình tĩnh như nghĩ, Thán phục, quả nhiên cần nhiều.
Buổi tối, cô và Bạn học Phan ăn mặc chỉnh tề, xách túi hoa quả đến cổng bệnh viện.
Giang chủ nhiệm dặn dò , nhờ Tào sư dẫn đường cho họ đến nhà Thầy Ngô.
Đến giờ tan tầm, từng nhóm giáo viên, các bậc tiền bối tan , ngang qua mặt họ.
Có lẽ tất cả đều họ sẽ , đều với Tào Dũng đang xuống lầu: “Tào bác sĩ, đến nhà ông thì đừng khách sáo, giúp vợ tương lai và sư của xin thêm chút đồ ngon nhé.”
(Ngô viện trưởng nghĩ, Có các , từng một! Phản bội!)
Tào Dũng cũng ý nghĩ tương tự, thấy cô và Phan sư tay xách nải hoa quả liền nhận xét: “Không cần mua quà cáp đến nhà .”
Đến nhà khác khách mang theo hoa quả là phép lịch sự mà. Tạ Uyển Oánh và Phan Thế Hoa ngẩn .
“Nào nào nào, hoa quả để đây.” Tào Dũng lấy túi hoa quả của họ đưa cho phía .
Vừa , phía đúng lúc là Đào sư .
Đào Trí Kiệt nhận lấy túi hoa quả, với hai họ: “Giúp các em giữ , lát nữa đến khoa Ngoại Gan Mật của chúng lấy, khoa chúng chê .”
Mua hoa quả suýt biến thành hối lộ. Hai sinh viên mới nghiệp hy vọng thể việc tại Quốc Hiệp thụ giáo.
Ba liền đến nhà “Thầy Ngô”.
Dọc đường, Tào Dũng tuyệt đối sẽ rảnh rỗi mà giải thích cho hai .
Vì , đến cửa nhà Ngô viện trưởng, ấn chuông cửa.
Người mở cửa là đồng chí Tưởng Anh, ánh mắt bí hiểm hỏi Tào Dũng nghĩ, Cậu ?
Tào Dũng lắc đầu hiệu nghĩ, Chuyện chắc chắn là Ngô viện trưởng tự .
Nói , đồng chí Tưởng Anh tự để lộ.
Chỉ thấy Tạ Uyển Oánh đồng chí Tưởng Anh: “Vị giáo viên là?”
“Cô là vợ của Thầy Ngô.” Tào Dũng .
Tạ Uyển Oánh nghiêng mặt, nháy mắt với Tào sư nghĩ, Tào sư cố ý vô tình ? Tào sư quên ? Cô gặp vợ của viện trưởng, vợ viện trưởng là của ai.
Nhận ánh mắt của cô, Tào Dũng:… Quên mất cô trí nhớ siêu phàm.
Thân phận của Thầy Ngô là gì? Mang theo nghi vấn , Tạ Uyển Oánh sang Bạn học Phan.
Phan Thế Hoa chỉ gượng gạo với cô, , mà là lãnh đạo cho .
Thấy sư và bạn học bên cạnh chút khó xử, Tạ Uyển Oánh chủ động giải vây: “Sư , với em , em .”
Tào Dũng nghĩ, gì cơ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-3911.html.]
À, từng với cô rằng càng già càng ngây thơ.
Phan Thế Hoa thở phào nhẹ nhõm nghĩ, Bạn học Tạ thật thấu hiểu lòng .
Tào Dũng , đưa tay theo thói quen xoa đầu cô như xoa đầu em gái nhỏ.
Đứng ở cửa, Tưởng Anh phát hiện chuyện bại lộ, hô to: “Lão Ngô, lão Ngô...” chạy nhà báo cáo, sợ sắp “sập phòng”.
Một lát , Ngô viện trưởng đeo tạp dề vội vàng chạy , sắc mặt đỏ gay, vẻ mặt nóng nảy và lúng túng. Tuy nhiên, gừng càng già càng cay, Ngô viện trưởng nhanh chóng lấy bình tĩnh, vẫy tay với những trẻ tuổi : “Vào , , ở đây chỉ hai ông bà già sinh sống, ai khác.”
Ánh mắt về phía Bạn học Tạ.
Không Bạn học Tạ sẽ phản ứng thế nào.
Tạ Uyển Oánh mỉm , : “Chào Thầy Ngô.”
Cách dùng từ lễ phép, xa cách cũng thiết, ánh mắt mang theo sự kính trọng, lời cử chỉ toát lên phong thái học thuật, kiêu ngạo cũng siểm nịnh, kiểu học sinh luôn khiến thiện cảm.
Vẫn là Bạn học Tạ mà ông quen , Ngô viện trưởng mỉm .
Xác nhận Thầy Ngô là Ngô viện trưởng, trong lòng Tạ Uyển Oánh khỏi dấy lên sóng gió.
Nhìn chương trình thực tập của tại Quốc Hiệp, ngay từ đầu khác biệt với , nhiều nghi ngờ. Cuối cùng chứng thực sắp xếp chương trình thực tập cho cô là một thầy quá tuyệt vời.
Vân Vũ
Hóa là nhân vật lớn nhất của Quốc Hiệp: “Thầy Ngô”.
Cô đặc biệt cảm ơn Thầy Ngô, cho cô cơ hội may mắn học tập với những giáo sư lâm sàng giỏi nhất như Thầy Đàm, Đào sư , giúp Tạ Uyển Oánh sự nghiệp y học phát triển vượt bậc so với thường.
Ngô viện trưởng bình tĩnh , với những trẻ tuổi: “Cũng phần nỗ lực của bản các em nữa.”
Giáo viên sắp xếp đến , nếu học sinh tự nỗ lực thì cũng vô dụng.
Vào phòng khách.
Bàn ăn đãi khách đặt ở giữa, bàn bày la liệt nguyên liệu nấu ăn phong phú đến mức đáng kinh ngạc, khiến Tào Dũng, bác sĩ chuyên khoa não, cũng cảm thấy kinh ngạc nghĩ, Ngô keo kiệt là mở khóa keo kiệt trong não ?
Đồng chí Tưởng Anh bổ sung: “Những nguyên liệu nấu ăn mua cho ông , tự ông mua đấy.”
Vợ viện trưởng keo kiệt, giờ đây rõ là tác giả của bữa tiệc , đồng thời chứng minh sự bất thường của Ngô keo kiệt hôm nay. Đồng chí Tưởng Anh chỉ thiếu thêm một câu chồng sắp phát điên nghĩ, Chồng cô ép đến đường cùng .
Muốn cho keo kiệt còn keo kiệt nữa, chỉ thể khiến keo kiệt nhận rằng nếu tiếp tục keo kiệt sẽ mất nhiều tiền hơn.
“Ngồi .” Ngô viện trưởng quát, thể hiện uy phong của viện trưởng.
Làm khách ở nhà viện trưởng quả thực khác biệt. Bạn học Tạ và Bạn học Phan như hai chú thỏ con lo lắng, cẩn thận kéo ghế xuống.
“Nào, uống nước .” Đồng chí Tưởng Anh rót nước cho họ, nhiệt tình tiếp đón những vị khách quý nhân tài của bệnh viện, đó đặt hai chiếc quạt cũ gần khách hơn để thổi gió.
Năm đó, tác phong của các vị lãnh đạo lớn là giản dị. Cũng khó trách cô nhầm Ngô viện trưởng, đối xử giản dị, là Thầy Ngô. Nhìn căn hộ mà Ngô viện trưởng và vợ ở, là ký túc xá cũ do bệnh viện phân phối.
Nơi gần bệnh viện, thuận tiện cho công việc của Ngô viện trưởng, nhưng điều kiện nhà ở kém xa so với nhà mới thang máy. Phòng khách diện tích nhỏ, công suất điện trong nhà đủ để lắp điều hòa.
mùa hè, buổi tối ăn cơm chỉ thể mở cửa sổ thông gió.
Hai chiếc quạt điện cũ kêu ro ro, tiếng ồn chói tai, tệ nhất là chả thấy mát hơn là bao.
Tưởng Anh phàn nàn về sự sắp xếp của chồng: “ sáng nay đặt phòng khách sạn mời khách sẽ hơn, ăn cơm ở nhà nóng thế .”
Ngô viện trưởng trừng mắt vợ: “Cô cái gì? Họ ăn ở khách sạn nào sướиɠ bằng việc xem đầu bếp cho họ. Phải , Tạ bác sĩ, Phan bác sĩ?”
Lãnh đạo chuyện thật nghệ thuật. Tạ Uyển Oánh và Phan Thế Hoa thẳng lưng, nhất định dám .
Tào Dũng rót nước trái cây đầy ly cho sư sư , giúp họ trả lời: “Sướиɠ tiên là xem đầu bếp sướиɠ .”
Vốn dĩ là Ngô viện trưởng tự cảm thấy sướиɠ, cứ nhất quyết áp đặt lên khác là sướиɠ.
Tạ Uyển Oánh nghĩ, Tào sư ngầu thật, chuyên gia não khoa chuyện thật thâm thúy.
Ngô viện trưởng trợn trắng mắt.
Tưởng Anh với các vị khách: “Ăn nhanh . Các em ăn thì thật là phụ công ông bận rộn cả ngày.”
Mọi cầm đũa lên.