“Sao thế ?” – Người phụ nữ họ Lâm lên tiếng đầy hoang mang, Tôn Dung Phương xong cũng chẳng hiểu đầu đuôi, liền sang Ngô chủ nhiệm cầu cứu.
Ngô chủ nhiệm chỉ khổ. Học sinh lớp 8 năm của Quốc Hiệp, bệnh viện của họ chỉ e đủ tư cách giữ . Những học sinh nghiệp từ lớp , bệnh viện lớn ở cả nước cũng tranh giành đến mức giành nổi, chứ đừng là mời về.
Tàu hỏa dừng ở một ga tạm thời, xe cứu thương tới đón. Bà Phương dìu ông Phương – giờ tỉnh táo – xuống tàu. Khi ngang qua Tạ Uyển Oánh, hai vợ chồng liên tục cúi đầu cảm ơn:
“Cảm ơn, cảm ơn cháu nhiều lắm!”
“Không cần cảm ơn ạ, đây là việc cháu nên .” – Tạ Uyển Oánh điềm đạm đáp.
“Cô bé , cô giỏi lắm. Tương lai nhất định sẽ trở thành bác sĩ giỏi hơn con bé nhiều. Sau và ông nhà bệnh, nhất định sẽ tìm đến chỗ cô để khám.” – Bà Phương nắm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Uyển Oánh, đầy chân thành.
Tôn Dung Phương thì chỉ trợn trắng mắt. Lúc chẳng chính cặp vợ chồng còn chê bai con gái bà tiếc lời đó ? Giờ thì ngoắt 180 độ, lời cảm ơn ríu rít.
Ngô chủ nhiệm đồng hồ, liếc sang hai con nhà họ Lâm đang núp đám , lắc đầu bảo:
“Về đến bệnh viện, sẽ chuyện với chủ nhiệm khoa Y của cô.”
Nghe xong, Lâm Lệ Quỳnh che mặt bật .
Bà Lâm trừng lớn mắt, gào lên:
“Không ! Chủ nhiệm! Đây là chuyện gì ? Sao gọi con gái tới gặp chủ nhiệm?”
“Nghe ? Con gái chị vấn đề nghiêm trọng. Nếu cứ để cô tiếp tục thực tập ở bệnh viện, thì chúng còn mặt mũi nào báo cáo kết quả với dân chúng nữa?” – Ngô chủ nhiệm thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-43-tan-sinh-nhap-hoc-1.html.]
Bà Lâm thất thanh kêu lên, sợ hãi đến mức đuổi theo ông Ngô cầu xin:
“Chủ nhiệm ơi! Ngài ! Con bé vốn dĩ như thế ! Tất cả là vì… vì cái cô cứ cạnh tranh với nó, đấu đá với nó. Mà chúng cũng con bé là sinh viên lớp 8 năm của Quốc Hiệp…”
Ngô chủ nhiệm chống nạnh, giọng phần kiên nhẫn nữa:
“Người đầu tiên cần giáo dục ở đây chính là chị. Làm sai mà dạy con sửa sai ngay, còn sĩ diện gì? cho chị , học y khác những ngành khác. Không sửa sai kịp thời thì hậu quả chỉ là điểm kém – mà là g.i.ế.c chứ cứu .”
Bà Lâm òa . Con gái bà chuyện liệu nghiệp nổi, liệu còn bác sĩ nữa ?
“Về mà suy nghĩ cho kỹ. Lo học hành cho đàng hoàng.” – Ngô chủ nhiệm một câu đầy ý tứ, sang gọi Tạ Uyển Oánh:
“Lại đây, chúng trò chuyện thêm chút.”
Hiển nhiên, Ngô chủ nhiệm cảm thấy dù bệnh viện ông thể mời sinh viên nghiệp từ lớp 8 năm của Quốc Hiệp, nhưng hiện tại cô bé khiêm tốn, hiếu học, thật sự khiến chỉ dạy. Vì ai cũng dạy một học trò giỏi. Biết Tạ Uyển Oánh nhớ đến ông, ý định về tuyên ngũ bệnh viện công tác thì ?
Thế là, Tôn Dung Phương cùng con gái đến toa giường của Ngô chủ nhiệm. Đây là đầu tiên hai con thấy giường tàu, tò mò xung quanh chớp mắt.
Phiêu Vũ Miên Miên
Không chỉ , Ngô chủ nhiệm còn mời cả hai đến toa ăn để dùng bữa trưa. Vì ba họ giúp đỡ xử lý tình huống khẩn cấp tàu, nên đoàn tàu đặc cách mời dùng bữa miễn phí như một phần khen thưởng.
Khi con gái trò chuyện với Ngô chủ nhiệm, Tôn Dung Phương cạnh chăm chú lắng , dù nhiều chỗ bà chẳng hiểu gì.
“Những kiến thức y học đó, em học từ ?” – Ngô chủ nhiệm hỏi, “Trong nhà em ai bác sĩ ? Có ai dạy em ?”
Tạ Uyển Oánh thành thật trả lời:
“Dạ giấu gì thầy, em từng việc ở trạm y tế khi còn xây dựng nông thôn. Mẹ từng ước mơ học bác sĩ, nhưng tiếc là cơ hội. Nếu , lẽ em cũng trở thành bác sĩ – mà em luôn ngưỡng mộ.”