Thật phẫu thuật chính.
Vì thế cô chuẩn lâu. Phẫu thuật ngoại khoa ngoài những kiến thức cơ bản như: khái niệm vô khuẩn, rạch, cầm máu, khâu . Những kiến thức cơ bản , cô luyện tập nhiều năm, từ khi trọng sinh và cả khi sinh viên y khoa. Do đó, khi bước lâm sàng, cô thích nghi nhanh.
Ở bồn rửa tay, Tạ Uyển Oánh dịu suy nghĩ của .
Bước phòng phẫu thuật, mặc áo phẫu thuật. Công tác khử trùng vùng phẫu thuật của bệnh nhân Lưu Trình Nhiên cùng với một bạn cùng lớp khác là Lý Khải An thành.
Ngay đó, tất cả chuẩn xong, ca phẫu thuật bắt đầu.
“Dao.” Tạ Uyển Oánh đưa tay .
Y tá đưa cho cô con d.a.o phẫu thuật.
Dao phẫu thuật ngắn và sắc bén, tay cầm dao, thần kinh đầu ngón tay lạnh lẽo và nóng bỏng chồng chất lên , gần như khiến đầu ngón tay run rẩy, khớp xương cứng đờ. Đây xác trong phòng giải phẫu, bất kỳ vật c.h.ế.t nào trong lúc luyện tập, hai mắt cô thể rõ da bụng của bệnh nhân đang phập phồng theo nhịp thở, là một cơ thể sống ngay mặt.
Trái tim co thắt , cảm giác ở đây, cầm con d.a.o , g.i.ế.c cứu chỉ là một khoảnh khắc suy nghĩ.
Mũi d.a.o sát , con d.a.o phẫu thuật trong tay cô chậm trễ mà lướt da bụng, một đường d.a.o xuống, những hạt m.á.u lăn , một lát biến thành một vũng m.á.u nhỏ.
Phụ mổ một lấy gạc để cầm m.á.u da.
“Tiếp tục.” Thầy giáo lệnh.
Vân Vũ
Tạ Uyển Oánh như một cái máy, thực hiện theo trình tự, lấy d.a.o điện.
Phụ mổ một liếc phụ mổ hai đang ngây bên cạnh, lên tiếng: “Cậu ngẩn gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-522-mo-chinh.html.]
Lý Khải An đang đơ , ngờ bạn cùng lớp phẫu thuật chính mà tay run, đường d.a.o xuống quá nhanh. Trái ngược với cô, , phụ mổ hai, vẫn điều chỉnh trạng thái phẫu thuật.
Đây là một ca phẫu thuật cấp cứu bất ngờ ban đêm. Hơi nóng từ miệng thở ướt khẩu trang, Lý Khải An toát mồ hôi , cảm giác tứ chi chút cứng đờ. Thầy Lưu đơ , quả thật là đơ.
Bang! Thầy giáo lấy kẹp cầm m.á.u gõ mạnh mu bàn tay . Đau c.h.ế.t , đau đến mức hai hàng lông mày nhíu .
“Cậu dám ngủ gật hả!”
“Em ngủ, thầy!”
Cậu chỉ đơ thôi, thật sự ngủ, Lý Khải An cố gắng mím môi uất ức lớp khẩu trang.
“Cho móc câu!” Lưu Trình Nhiên lệnh.
Y tá đưa cho Lý Khải An dụng cụ móc câu. Cậu cầm dụng cụ móc câu , Lý Khải An nắm lấy gạc quấn quanh móc câu, trong lòng càng thêm căng thẳng, run rẩy.
Lưu Trình Nhiên rảnh lo cho , cần tập trung động tác của học trò mổ chính.
Đêm nay là đầu tiên học trò phẫu thuật chính, thầy giáo như càng tỉnh táo gấp mười hai , tuyệt đối để bất kỳ động tác nào của học trò lọt qua mắt . Có thể so với học trò, còn căng thẳng thần kinh hơn.
Thực tập sinh đầu lên bàn mổ, tình huống bất ngờ đều thể xảy .
Có thể một sinh viên y khoa nào tự hảo ca phẫu thuật chính đầu tiên của , cơ bản là , ít nhiều trong quá trình phẫu thuật sẽ một vài chỗ cần thầy giáo sửa . Là một thầy giáo, hiểu rõ điều đó.
“Mũi d.a.o điện của em hạ xuống đủ sát, sợ cái gì?” Lưu Trình Nhiên mặt Tạ Uyển Oánh, dùng đầu ống hút chỉ .
Lời thầy giáo trong lúc phẫu thuật căng thẳng như sấm bên tai, màng nhĩ vang lên bành bành. Tạ Uyển Oánh cần cho đầu óc tỉnh táo hơn. Không đủ sát thịt, vết đốt để cầm m.á.u đủ sâu, thể dễ xuất huyết. Tại đủ sát? Bởi vì cô sợ. Không ngờ bản cũng ngày sợ hãi giống thầy Tôn. Hóa mổ chính là thế , thật sự rào cản tâm lý.
Dùng d.a.o điện để cầm máu, cô luyện tập, thầy Tôn Ngọc Ba tay cô linh hoạt nên cho cô thử vài trong phẫu thuật. Trong đầu ấn tượng, tư duy , nhưng khi đến lúc mổ chính thì tâm đủ tàn nhẫn.