“Nhanh ạ!” Bố của Nhã Trí kinh ngạc.
U lành, cần điều trị gì, chỉ cần tái khám định kỳ là đủ. Ở viện gì nữa.
Người nhà thấy hẳn vui.
Bố của Nhã Trí vui mấy, mới quen với các bác sĩ và y tá ở đây. Quan trọng nhất là, con gái thích nơi . Mỗi chuyện với bố đều là: “Bác sĩ chú, bác sĩ chị…”
Tiểu Nhã Trí 6 tuổi thể phân biệt rõ ràng bao nhiêu bác sĩ khám cho , gọi như thế nào.
“Có thể ở thêm một cuối tuần nữa ạ?” Bố của Nhã Trí cố gắng tranh thủ cho con gái.
“Không việc gì, cần ở bệnh viện.” Bác sĩ nghiêm khắc từ chối.
Nhã Trí thấy bố và bác sĩ chú chuyện, đôi mắt nhỏ sáng lên chằm chằm túi áo blouse trắng của chú Đàm: Bé xuất viện , đường ở trong túi của chú ở ?
Nhận ánh mắt của cô bé, Đàm Khắc Lâm khẽ nheo mắt.
Sau phẫu thuật, Tiểu Nhã Trí luôn chuyển đến giường 7, hàng xóm với bà cụ giường 8. Bà cụ thấy Tiểu Nhã Trí cũng xuất viện, cảm thấy nhanh sẽ đến lượt , liền nháy mắt với mấy con trai.
Hai con trai nhận ánh mắt của , nhanh chóng ngoài, né tránh bác sĩ chuyện.
Vấn đề là hôm nay bác sĩ yêu cầu những nhà bệnh nhân ở trong phòng bệnh, chính là để nhà việc sắp xếp xuất viện .
Làm cho bệnh nhân và nhà ngày xuất viện, để sự chuẩn tâm lý. Các thực tập sinh như Tạ Uyển Oánh cũng học điều .
Khi chia tay với những bệnh nhân và nhà tương đối quen thuộc, đối với nhân viên y tế cũng đồng thời cần học cách điều chỉnh tâm lý.
Lý Khải An thầm nghĩ: Nếu cô Vương ở giường 23 khỏi bệnh và xuất viện, lẽ cô sẽ nhanh chóng quên , một thực tập sinh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-532-quy-nhan-tuong-tro.html.]
________________________________________
Buổi chiều tan ca, Tạ Uyển Oánh quần áo nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, ngoài chuẩn bắt taxi.
Vân Vũ
Khung giờ vặn là giờ cao điểm bắt xe, nhất thời gọi xe, cô chút sốt ruột. Quay đầu thấy xe buýt chật cứng, càng thể xe buýt, bởi vì cô đang vội.
Lúc , một chiếc ô tô rời khỏi dòng xe đường, chạy về phía cô.
“Bác sĩ Tạ.”
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ một gương mặt đàn ông thư sinh.
Tạ Uyển Oánh thấy giọng thì đầu .
“Bác sĩ Tạ, còn nhớ ? là Tề Vân Phong. Công nhân của công ty chúng , Lão Kim, đang viện ở bệnh viện của các cô, viêm ruột thừa.”
Đối phương , Tạ Uyển Oánh nhớ : “Chào , đến thăm bệnh nhân ?”
“Không , chỉ ngang qua thôi. Lão Kim chăm sóc, với chuyện điện thoại xong.” Tề Vân Phong đó phát hiện cô đang cố gắng bắt xe, hỏi cô, “Cô ngoài ? Có cần xe ?”
Tạ Uyển Oánh nghĩ xem nên trả lời câu hỏi của đối phương như thế nào.
“Giờ khó bắt xe. Cô ? Chúng thể tiện đường đưa cô .” Nói xong, Tề Vân Phong phát hiện vẻ mặt do dự của cô, chủ động xuống xe giải thích, “Bác sĩ Tạ, giúp cô, là cô giúp , giúp cô giúp bệnh nhân.”
Lời của đàn ông chạm đến trái tim cô. Tạ Uyển Oánh suy nghĩ, thẹn với lương tâm, nguyện ý cùng cô giúp là chuyện , gật đầu : “ đến khu ký túc xá công nhân nhà máy 862 để tìm nhà của một bệnh nhân, xem xe của tiện ?”
“Tiện.” Tề Vân Phong mở cửa xe cho cô.
Tạ Uyển Oánh xe, thời gian, vẻ chậm, hy vọng chuyện kịp.
Cô Vương là công nhân cũ của nhà máy 862, trong bệnh án thông tin và địa chỉ nhà bệnh nhân như , chồng mất, nhà chỉ con trai.