Trở Về 90: Cô Trở Thành Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài - Chương 547: Cuộc gọi nửa đêm

Cập nhật lúc: 2025-08-26 08:47:38
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thầy Tôn. Người nhà bệnh nhân cho chúng cháu chạm bệnh nhân, cứ khăng khăng cho rằng chúng cháu là sinh viên thì nên chạm .” Lý Khải An báo cáo, “Cô còn lời cháu và Oánh Oánh, nhất quyết cho bệnh nhân ăn móng giò và đậu nành.”

Tôn Ngọc Ba xong, ngước mắt lên trần nhà: Lại thêm một nhà bệnh nhân tự tìm đường c·hết.

“Thầy Tôn, thầy chuyện với nhà bệnh nhân đó ?” Lý Khải An hỏi.

“Không .” Tôn Ngọc Ba rõ thái độ, nếu tự tìm đường c·hết thì cứ để họ tự , với loại cũng vô ích, đợi đến khi thực sự thì tự khắc sẽ đổi ý.

“Vậy bệnh án bây giờ? Đơn thuốc bây giờ?” Lý Khải An tiếp tục xin chỉ thị.

“Cứ kê các xét nghiệm nhập viện thông thường . Dù ngày mai là Chủ nhật, các xét nghiệm cũng . Bệnh nhân đêm nay tình huống khẩn cấp, ngày mai ban ngày đợi thầy Thi đến, bảo thầy Thi kiểm tra, kê phương án điều trị, thầy Thi giáo dục bệnh nhân hiệu quả hơn chúng .” Tôn Ngọc Ba .

Vân Vũ

Theo thầy Tôn trực đêm hai , hai học trò mơ hồ cuối cùng cũng học một bí quyết: trực đêm tuyệt đối đừng tự tìm phiền toái, bởi vì trực đêm cần sự định hết.

Không việc gì, Tôn Ngọc Ba chuẩn ngủ, dậy.

Lý Khải An nghĩ một chút, yên tâm lắm, hỏi: “Thầy Tôn, nhà lời, nhất quyết cho bệnh nhân ăn thứ , nếu bệnh nhân tiếp đó táo bón hoặc tiêu chảy thì ?”

“Táo bón hoặc tiêu chảy ư? Cái dễ xử lý. Thầy quyết định, nếu xuất hiện tình huống thầy sẽ dậy, hai đứa tự xử lý .” Tôn Ngọc Ba với hai họ.

Lý Khải An đơ : Cái gì? Chẳng lẽ tự đào hố chôn và Tạ Uyển Oánh.

Chờ thầy giáo , Lý Khải An kéo tay áo Tạ Uyển Oánh: “Có thật sự để chúng xử lý ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-547-cuoc-goi-nua-dem.html.]

“Đến lúc đó tính .” Tạ Uyển Oánh an ủi bạn, ở lâu với thầy Tôn thì nên thầy cũng thích đùa.

Có bài học , tối nay việc gì, Tạ Uyển Oánh dẫn bạn cùng lớp phòng nghỉ ngủ .

Ngủ sớm, nửa đêm tỉnh giấc, Tạ Uyển Oánh đồng hồ, hơn 3 giờ sáng. Cô dậy rửa mặt, uống một ngụm nước ấm để bổ sung nước cho cơ thể. Ban đêm phòng nghỉ nữ chỉ một cô.

Đô đô đô, chiếc máy liên lạc nội bộ tường vang lên. Tạ Uyển Oánh đến, ấn nút liên lạc.

“Bác sĩ Tạ. Bác sĩ Tôn bệnh nhân giường 9 tiêu chảy, bảo cô xử lý.” Y tá ở đầu dây bên .

Tạ Uyển Oánh vội vã khoác áo blouse trắng, cầm ống khỏi phòng nghỉ, thẳng đến phòng bệnh.

Đến phòng bệnh, thấy y tá và hộ lý cùng vội vàng quần áo, ga giường cho bệnh nhân. Vấn đề là bệnh nhân cứ ngoài ngừng, khí trong phòng bệnh tràn ngập mùi phân, thể thấy tiếng xì xì cứ kéo dài.

Bị đánh thức lúc nửa đêm, ngửi thấy mùi hôi thối, con trai bà cụ giường 8 thể nhịn nữa, nổi nóng với Trương Vi: “Bác sĩ Tạ bảo cô đừng cho ăn, cô cứ nhất quyết cho ăn, cô xem hậu quả bây giờ !”

Mặt Trương Vi tái mét, đầu những tiếp thu lời phê bình của khác, mà còn mắng : “Đây là của ? Mẹ chồng bệnh mà . Vào một đêm, bác sĩ cho bà kê đơn thuốc tiêm. Lúc đến với bác sĩ , chồng ăn xong đồ ăn là sẽ ngoài như thế.”

“Thế là do cô cho ăn linh tinh nên mới thế ! Bác sĩ bảo cô đừng cho ăn bừa bãi mà cô vẫn cho ăn!” Người dắt mũi.

“Ý là tất cả đều là của ?”

“Không của cô thì của ai? Cô xem bà ngoài cái gì, đều do cô cho ăn !”

Loading...