" ," Tạ Uyển Oánh đáp lời. Cô đoán những hẳn là Lý Á Hi nhắc đến cô qua điện thoại.
"Đây là thẻ nạp phí của Lý Á Hi."
Nhận lấy chiếc thẻ từ tay đối phương, Tạ Uyển Oánh với đám : "Sau nửa đêm các đừng rủ cô ngoài nữa. Cô đang viện, cần tuân thủ nội quy của bệnh viện."
Vài nam nữ trẻ tuổi hi ha đáp lời: "Vâng, bác sĩ Tạ."
Sợ trong phòng bệnh chuyện, Tạ Uyển Oánh vội vàng về.
Chờ cô , mấy trẻ tuổi bắt đầu trêu chọc cô:
"Giống hệt như Á Hi , cô chuyện cứ như bà cụ non ."
"Vấn đề là tuổi cô cũng xấp xỉ chúng thôi mà, thế nhỉ? Sinh viên y khoa ai cũng như ?"
"Lần chúng đến thăm Á Hi, cái nam sinh viên y khoa phụ trách cô khác, ngầu phát điên, trai phát điên."
Vân Vũ
"Ra ngoài lấy cái thẻ thôi mà chuyện gì ? Còn lo lắng hơn cả nữa."
Những quy định mà bệnh viện đề chắc chắn đều dựa những kinh nghiệm và bài học trong quá khứ, những cái thậm chí là bài học máu. Những trong ngành nên họ để tâm.
Tạ Uyển Oánh xuyên qua khu phòng khám để đến khu nội trú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-551-nguy-hiem-rinh-rap.html.]
Bốn giờ sáng, đều ngủ say. Khu phòng khám và khu nội trú về đêm để tiết kiệm điện nên một đoạn hành lang tối đen như mực, chỉ bật vài ngọn đèn. Vừa , cô ảo giác của tai , đường như theo lưng. Hay là cái cảm giác ai đó đang cô lúc nãy là ảo giác.
Lời sư Đào hiện lên trong đầu cô: "Một trong bệnh viện cẩn thận một chút."
Những tin tức về việc tội phạm gây án trong bệnh viện ban đêm vẫn . Nói đến chuyện thì đúng là cả đời chỉ xui xẻo mới đụng . Vì bệnh viện bảo an, công tác an ninh hàng ngày mạnh hơn nhiều so với các khu dân cư đường phố bình thường. Có vẻ đêm nay cô gặp vận rủi . May mà bệnh nhân và cô Lan Can về , nếu thì còn tệ hơn nữa.
Tạ Uyển Oánh tự nhủ trong lòng, đầu xem là ai, sợ sẽ tạo cơ hội cho đối phương.
Chiếc thang máy phía đang lên xuống, chờ thang máy chắc chắn sẽ tạo cơ hội cho đối phương. Gọi điện thoại báo cảnh sát cũng kịp. Không kịp suy nghĩ, cô chỉ thể leo lên cầu thang bộ.
Người phía dường như nhận cô phát hiện , liền tăng tốc bước chân để đuổi kịp cô.
Tiếng bước chân lưng càng lúc càng gần, tiếng thở dốc hổn hển của đối phương càng rõ ràng hơn. Theo phán đoán thính giác của một bác sĩ, đó là tiếng thở của một nam giới. Nhịp thở của đối phương rõ ràng đang theo sát cô, chứng thực suy đoán của cô.
Mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn sống lưng. Tạ Uyển Oánh bắt đầu chạy nhanh. Cô thể chạy thẳng lên tầng sáu, dung tích phổi của nam giới thường lớn hơn nữ giới nhiều, chạy cầu thang bộ cô lợi thế. Cô rẽ một cái, tốc độ nhanh chóng tầng hai.
Tầng hai cô từng đến một , lúc đó là để tìm sư tỷ thứ hai. Không ngờ tầng hai nhiều phòng, đường phức tạp, giống như một mê cung. Khi tìm đến khoa bệnh lý của sư tỷ thứ hai, cô gần như hết cả tầng hai.
Giờ đây, tầng hai giống như mê cung trở thành cơ hội để cô chạy trốn.
Rẽ trái rẽ , đối phương quen đường như cô, đuổi kịp cô sẽ tốn nhiều thời gian và sức lực hơn.
Điều quan trọng nhất là, thời gian ngắn ngủi giúp cô nhanh chóng tái tạo trong đầu một bản đồ chạy trốn dựa ký ức cũ. Góc tầng hai một phòng chứa đồ đặc biệt, là nơi các cô lao công thường để dụng cụ dọn dẹp. Phòng chứa đồ vặn hai cửa, cửa và cửa bình thường để đề phòng trộm cắp sẽ khóa. , các cô lao công tiện tay nên khóa, dù đồ vật giá trị nên cũng ai trộm. Chỉ khi bệnh viện kiểm tra thì mới khóa .
Đẩy cửa phòng chứa đồ, Tạ Uyển Oánh tốc độ lao bên trong.