“ , ông ơi, chắc chắn là hôm nay mới vàng da thôi. Chứ thì giáo sư sớm phát hiện tình trạng của con ,” Triệu Triệu Vĩ với ông nội, cố gắng cho thấy bệnh của nghiêm trọng.
“Hôm nay mới , khả năng là bệnh cấp tính đấy!” Triệu Hoa Minh gầm lên một tiếng, thấy cháu trai cảm thấy bệnh tình của nghiêm trọng đến thế.
“Thưa thầy Triệu,” Đào Trí Kiệt lên tiếng.
Nghe thấy giọng của , Triệu Hoa Minh ngừng quát cháu, thở dài: “Bác sĩ Đào.”
“Đây là bệnh, thể kéo dài ạ,” Đào Trí Kiệt .
“ , bác sĩ Đào gọi đến là đúng. Bệnh vàng da chuyện đùa. Nghiêm trọng thể nguy hiểm đến tính mạng,” Triệu Hoa Minh gật đầu.
“Nếu thầy đồng ý, chúng sẽ sắp xếp một giường bệnh cho ngay bây giờ.”
“Đồng ý!”
“Ông ơi!” Triệu Triệu Vĩ đột ngột nổi nóng, “Không thể xong xét nghiệm xem tình hình thế nào ? Vội vàng nhập viện gì?”
“Vàng da , còn gì nữa?” Triệu Hoa Minh bực tức giơ tay lên, định đánh đầu cháu trai.
Vài bên cạnh vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y ông: “Thầy Triệu, thầy Triệu, thầy bớt giận, bớt giận, đừng nóng.”
Đào Trí Kiệt với Hà Quang Hữu: “Trước tiên cứ sắp xếp cho nhập viện, nếu giường bệnh thì kê thêm giường phụ.”
“Bác sĩ Đào, phiền tối nay cho siêu âm B và xét nghiệm m.á.u ,” Triệu Hoa Minh bình tĩnh một chút, bàn bạc với các đồng nghiệp trong phòng.
“Làm xong xét nghiệm hẵng chuyện nhập viện!” Lúc , Triệu Triệu Vĩ ghế bên cạnh, bất động, thể hiện thái độ chống cự mạnh mẽ.
Tạ Oánh Oánh bừng tỉnh, hiểu nguyên nhân vì lúc nãy Đào hiểu lầm cô như .
Nói thật, cô hề Triệu Triệu Vĩ cái tính cách . Bình thường cô chơi với các bạn nam trong lớp, chỉ tập trung học thôi. Triệu Triệu Vĩ trong mắt cô và các bạn khác là một bạn mập mạp, hiền lành, hề mẩy.
Cái tính cách khác lạ của Triệu Triệu Vĩ khiến Lý Khải An cũng tròn mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-656-bac-si-cung-se-so-benh.html.]
Chỉ thể , Đào hiểu Triệu Triệu Vĩ hơn những bạn cùng lớp như họ.
Vân Vũ
Triệu Triệu Vĩ là cháu trai lớn của thầy Triệu mà, từ nhỏ chạy đến bệnh viện chơi. Người trong bệnh viện quá quen thuộc với tính cách của bé . Đào Trí Kiệt ở khoa Ngoại Gan Mật nhiều năm, tuy tận mắt thấy Triệu Triệu Vĩ lúc nhỏ, nhưng cũng trong phòng kể nhiều.
Mọi trong phòng thường kể một câu chuyện , rằng cháu trai lớn của thầy Triệu bác sĩ, nhưng lúc nhỏ sợ tiêm, cứ luôn chống cự, là đứa trẻ chống cự nhiều nhất trong tất cả các đứa trẻ.
Không tất cả các bác sĩ đều sợ bệnh, cũng như tất cả các y tá đều sợ tiêm. Có bác sĩ y tá xem khác lấy m.á.u thì , nhưng đến lúc lấy m.á.u thì thể ngất xỉu, tục gọi là hội chứng sợ máu.
Triệu Triệu Vĩ thích kể với các bạn cùng lớp chuyện về phòng ban của ông , giờ thì cả đám hiểu, hóa bạn sợ một vài chuyện ai của truyền ngoài.
“Cậu ,” Lý Khải An đưa ngón tay định chọc đầu Triệu Triệu Vĩ: “Cậu gì đấy? Cậu mẩy gì thế? Sao tự nhiên trở nên kỳ quái thế, chẳng học y ? Cậu xem sợ cái gì?”
“Tớ sợ,” Triệu Triệu Vĩ bĩu môi .
“Cậu sợ, ở bệnh viện?”
“Tớ gì nghiêm trọng , nhập viện gì.”
“Tớ thấy giống đang bỏ trốn.”
“Tớ trốn!”
“Được, trốn. Cậu là nam nhi đại trượng phu, một lời là một lời,” Lý Khải An chỉ trời chỉ đất bạn thề độc ngay tại chỗ.