Trần Duyệt Lâm nức nở :
“Tỷ tỷ,  chị  thể tuyệt tình như ?
Nhà   từng bạc đãi chị, ba  cũng luôn đối xử  với chị mà.
Ba vì cái nhà  mà   trả giá  nhiều, chị  thể thông cảm một chút ?”
“Thông cảm?” – cô lạnh giọng. “Khi các  đẩy   hố lửa,  từng  lấy một chút thông cảm ?”
Cơn giận trong lòng cô cuộn trào. Cô   thể thông cảm cho đám cặn bã   chứ!
Nếu trong tay cô giờ  dao, cô hận  thể đ.â.m cho bọn họ hai nhát.
Cảnh  tang thi c.ắ.n xé đời  vẫn còn hằn sâu trong ký ức.
Khi con trai cô  chúng từng chút một ăn sạch, mối thù    đội trời chung.
Trần Minh bất đắc dĩ thở dài. Biết hôm nay  thể đạt  mục đích, ông chỉ :
“Thôi, hôm nay đến đây thôi. Hy vọng   con  thể nghĩ . Tử Lăng, ba  đều yêu con.”
Trần Duyệt Lâm  lau nước mắt  :
“Mặc biểu ca, tỷ tỷ, chúng    nhé.”
Nói , Trần Minh đành dẫn  rời , trong lòng  cam nhưng cũng  dám ở  thêm, sợ Mặc Diễm thật sự nổi giận.
Tập đoàn Trần gia vốn đang gặp khó khăn, nếu Mặc Diễm chỉ cần buông  một câu “Trần gia  đáng tin”, thì chẳng khác nào tuyên án phá sản.
Trước khi , Trần Duyệt Lâm vẫn  kìm , oán độc liếc Trần Tử Lăng một cái, lòng đầy ghen tức.
Rõ ràng cô  cái gì cũng hơn — xinh , giỏi giang, gia thế .
Vì  Mặc Diễm  chọn một  phụ nữ thấp hèn như Trần Tử Lăng?
Mặc Diễm  bóng họ khuất dần, ánh mắt lạnh , giọng trầm thấp :
“Mặc Ngũ, lập tức tung tin  ngoài. Trần Minh thật   điều, nhân phẩm  bẩn thỉu.”
Chuyện  đây  mất ngọc trụy vẫn còn  tính sổ, nay Trần Minh  tự chui đầu  rọ — đúng là   sống c.h.ế.t.
“Rõ.”
Mặc Ngũ hiểu, chỉ một câu của thiếu gia cũng đủ khiến Trần thị sụp đổ.
Trong giới thương nhân,  từng  ai dám  nể mặt Mặc gia.
“Quần áo chọn xong ?” – Mặc Diễm   hỏi, thấy cô vẫn đang  theo bóng Trần Minh, trong lòng khẽ cau .
Người phụ nữ bên cạnh  hôm nay dường như khác lạ.
Trước  cô   thái độ  với  nhà họ Trần, hơn nữa   còn run rẩy cả  —   là vì .
Cô  nhạt, giọng nhỏ :
“Em   mua đồ ở đây nữa, tâm trạng  . Chồng ,   cùng em ăn gì đó  ? Em  ăn mấy món ăn vặt bên đường, lâu lắm    ăn.”
Hai hàng nước mắt  trượt xuống má cô.
Vừa  cô thật sự suýt  kiềm  mà lao lên bóp c.h.ế.t hai kẻ khốn nạn .
“Ở đây  nhiều cửa hàng xa xỉ, em   quần áo thì  thể chọn vài cái túi.”
Mặc Diễm  thấy cô , đành mềm lòng. Hắn nghĩ phụ nữ chỉ cần  mua sắm là sẽ nguôi ngoai.
“Em đói  mà.” – cô  nhào  lòng , giọng nũng nịu.
Cô chẳng cần mấy món đồ xa xỉ đó, chúng chỉ tổ vướng víu.
Ăn uống thực tế còn  ích hơn, ít nhất còn giúp cô tỉnh táo mà tìm cơ hội trốn thoát.
Hắn  nhạt: “Cũng  thể  xem thêm vài món trang sức.”
Cô tựa trong n.g.ự.c ,  hề phản kháng.
Hắn nghĩ cô  ngoan ngoãn, nên càng  chiều chuộng để bù  quãng thời gian gần đây bận rộn  thể ở bên cô.
“Được,  dạo chút .”
Cô thuận theo, giả vờ ngoan ngoãn, để   sinh nghi.
Hai  rời khỏi cửa hàng, phía  là hàng vệ sĩ luôn giữ cảnh giác cao độ.
Bọn họ   một cửa hàng trang sức. Cô cố ý chọn một sợi dây chuyền, như thể thật sự  hứng thú.
Dù    ngoài, nếu  mua gì thì  sẽ nghi ngờ,   sẽ chẳng cho cô  cùng nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-mat-the-cuoi-hac-de-gianh-lay-khong-gian-cua-anh/chuong-27.html.]
Dĩ nhiên, tiền là của Mặc Diễm.
“Cảm ơn chồng,  đối xử với em thật . Giờ   dạo phố ăn vặt  ? Em thèm lắm , sắp chảy nước miếng đây .”
Cô khẽ hôn lên má , giọng dịu dàng.
Chỉ khi tới khu phố đó, cô mới  cơ hội để trốn!
“Ừ.”
Nghe cô nhắc  nhắc  mấy , Mặc Diễm đành gật đầu.
Hôm nay  định chiều cô hết mức, để   cô ngoan ngoãn ở nhà.
Dưới sự chỉ dẫn của cô, hai  đến khu phố ăn vặt náo nhiệt.
Vì  đông nên họ  xuống xe  bộ, vệ sĩ lái xe  tìm chỗ đậu.
Không khí ồn ào, hương khói dầu mỡ cùng mùi đồ nướng xộc  mũi.
Mặc Diễm khẽ nhíu mày, rõ ràng  quen mùi phố xá .
Hai bên đường là đủ loại hàng quán chen chúc, tiếng rao, tiếng , tiếng dầu sôi hòa lẫn  .
Cô  mà mắt sáng rực lên, hứng khởi chẳng khác nào đứa trẻ.
Nơi  cô từng  thuê, từng sống, từng ăn. Bây giờ  trở , cảm giác  thuộc tràn về, bao nhiêu nỗi buồn tạm thời tan biến.
Còn  thì chỉ thấy khó chịu.   cô kéo ,  đành để mặc.
“Chồng ơi, em  ăn mực nướng!”
Cô chỉ  quầy hàng ven đường, ánh mắt long lanh.
 
Anh liếc qua con mực đang tỏa khói, trong lòng dấy lên cảm giác ghê sợ:
“Thứ   sạch sẽ, đừng ăn. Về nhà  bảo   món sạch hơn, ăn mấy thứ  chỉ đau bụng.”
“Chỉ một xiên thôi mà, chồng , năn nỉ đó.”
Giọng cô mềm như nước. Anh đành  ,   tranh cãi, mặc cô   thì  .
 
Cô nhận lấy xiên mực,  c.ắ.n   thỏa mãn, đôi mắt cong cong .
“Ngon lắm,  ăn thử ?”
Anh lập tức  đầu, tránh xa: “Anh  ăn, em ăn .”
Hai     ăn. Khi  ngang qua quầy kẹo hồ lô, cô  reo lên:
“Chồng ơi, em  ăn cái  nữa!”
Anh mua cho cô ngay. Cô c.ắ.n viên kẹo, vị chua ngọt tan trong miệng, đôi môi dính mật đỏ.
Nhìn dáng vẻ cô  ăn  ,  chỉ  đưa khăn giấy , khẽ :
“Lau miệng .”
Chẳng bao lâu, họ  đến một quầy đậu hũ thối.
Mùi đặc trưng nồng nặc lan  khiến  lập tức cau mày lùi .
“Chủ quán, cho hai phần đậu hũ thối!” – cô hào hứng gọi.
Anh bịt mũi, lùi thêm vài bước:
“Mùi  thật kinh khủng,  em  thích ăn thứ ?”
“Anh tin em , ăn một miếng sẽ nghiện đó.” – cô  .
Anh lập tức lắc đầu: “Tuyệt đối  ăn.”
Anh  lùi   mấy bước, như sợ mùi  thể bám lên .
Thấy , trong mắt cô lóe lên tia giảo hoạt.
“Anh thật sự  ăn nổi một miếng ? Không cho em chút mặt mũi nào hết!”
Cô   giả vờ định tiến  gần.
Anh vội tránh sang một bên, bịt chặt mũi, kiên quyết  nếm thử.
Khóe môi cô cong lên — cơ hội của cô  đến.