Trần Tử Lăng ngủ một giấc thật say trong căn phòng trọ nhỏ. Cả ngày hôm qua, cô  mệt rã rời.
 cô  hề  rằng, càng  tìm  , sắc mặt của Mặc Diễm càng thêm âm trầm.
Cả ngày hôm ,   trong văn phòng, vẻ mặt lạnh lẽo đến mức khiến  khác  dám thở mạnh.
Anh liên tục thúc giục thuộc hạ tăng tốc tìm kiếm. Chỉ cần cô xuất hiện ở , dù là trong phạm vi trăm dặm  ba trăm dặm, cũng  lục tung cả vùng lên.
Anh nhất định  bắt  cô, để cô hiểu thế nào là cái giá của việc phản bội .
Trong khi đó, Trần Tử Lăng  một giấc ngủ yên, sáng hôm  tỉnh dậy  tiếp tục hành trình trốn chạy.
Cô    thể lơ là dù chỉ một chút – mục tiêu là tới biên giới, rời khỏi đất nước  càng sớm càng .
Chỉ dựa  sức , cô  đủ khả năng sinh tồn lâu dài. Cô cần tích trữ thêm thật nhiều vũ khí – càng nhiều càng .
Vẫn như , cô liên tục đổi xe, tránh  truy đuổi.
Sau khi vượt qua vài huyện thành, Trần Tử Lăng dừng  ở một thành phố lớn.
Cô tranh thủ mua thêm trang  sinh tồn ngoài trời: lều trại, túi ngủ, giày leo núi...
Những thứ  ở huyện nhỏ  thể mua , mà qua khỏi thành phố , cô định sẽ ẩn  .
Ở đây, cô rút thêm một khoản tiền mặt lớn,  đó rời  mà  ghé  bất kỳ nơi nào khác.
Thời gian trôi,  cách đến biên giới càng lúc càng gần, lòng cô cũng căng thẳng hơn.
Không    liệu cô  thể thoát trót lọt?
Lúc , trong văn phòng, Mặc Diễm cầm bản đồ,  từng tuyến đường mà cô  qua, khoé môi lạnh cong lên.
Anh bật , giọng khẽ trầm xuống:
“Cô đúng là to gan. Cứ như đang cố ý trêu ngươi  .”
“Long Năm, phong toả  bộ biên giới Việt Quốc.
Đợi lát nữa,  sẽ gửi hình của cô . Chỉ cần cô  xuất hiện, dù  trả bất kỳ giá nào, cũng  bắt sống cho .”
 
Anh đoán  hướng chạy trốn của cô – chắc chắn là về phía Việt Quốc.
Cô ngây thơ nghĩ chỉ cần  nước ngoài là  thể thoát khỏi ? Quả là  mơ.
Ra nước ngoài,  càng dễ  tay hơn, chẳng cần kiêng dè gì hết.
“Rõ, thiếu gia.”
Long Năm tuy  hiểu khi nào   thêm “phu nhân”, nhưng  giọng  nặng nề như ,  chẳng dám hỏi thêm.
Còn Trần Tử Lăng,  khi nghỉ  một đêm ở trấn nhỏ gần biên giới, sáng sớm hôm  liền tiếp tục lên đường.
Từ chỗ gần Việt Quốc, cô  vòng sang khu Tam Giác Vàng.
Trên đường, cô  mua thêm gì cả, chỉ chuyên tâm đổi xe để xóa dấu vết.
Không mua sắm  lượng lớn,  của Mặc Diễm cũng khó   hành tung.
Đến trấn nhỏ sát biên, cô bắt đầu dò hỏi về những   thể giúp vượt biên.
Chỉ cần trả đủ tiền, loại  đó luôn .
Cuối cùng, cô tìm  một nông dân tên Trương,   kinh nghiệm   qua biên giới.
Ban đầu ông  cảnh giác, nhưng khi thấy xấp tiền cô đưa, ánh mắt thoáng d.a.o động.
“Cô gái , chỗ đó   nơi đùa  . Tam Giác Vàng cực kỳ nguy hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-mat-the-cuoi-hac-de-gianh-lay-khong-gian-cua-anh/chuong-31.html.]
Cô  qua đó, e rằng khó  đường  .”
Cô tháo kính râm xuống một chút, giọng chân thành:
“Trương đại thúc, cháu  lý do buộc  .
Chỉ cần ông giúp cháu qua,  tiền  đều thuộc về ông.”
Nghe giọng  non trẻ, ông Trương thở dài,  gật đầu:
“Được. Tối nay   đây tìm ,  sẽ dẫn cô qua.”
Đến chạng vạng, dân hai bên biên giới bắt đầu lục tục trở về nhà.
Cô ăn vội bữa cơm,  đến chỗ hẹn, lặng lẽ theo ông Trương xuất phát.
Hai   theo con đường mòn hẻo lánh, tránh các trạm kiểm soát và đội tuần tra.
Dựa  kinh nghiệm của , ông Trương dẫn cô băng qua rừng rậm và những đoạn núi hiểm trở.
Trần Tử Lăng bám sát ông  rời,  dám lơ đễnh nửa bước.
Giữa đường, họ bất ngờ gặp một đội tuần tra. Ông Trương kéo cô nấp  tảng đá lớn.
“Đừng thở mạnh.” – ông khẽ dặn.
Cô nín thở, tim đập như trống. Dù từng trải qua nhiều nguy hiểm, đây vẫn là  đầu cô  vượt biên kiểu .
May mắn, đội tuần tra  phát hiện ,  nhanh chóng rời .
Sau một chặng đường gian nan, cuối cùng họ cũng đặt chân  vùng Tam Giác Vàng.
“Cảm ơn ông, Trương đại thúc.” – cô ,  nhét thêm ít tiền  tay ông.
“Cô gái, cẩn thận đấy.” – ông chỉ  ,   lưng rời .
Bước chân  vùng đất hỗn loạn, Trần Tử Lăng lập tức bắt tay  việc quan trọng nhất: độn mua vũ khí.
Cô đến khu chợ đen, hỏi thăm giá cả và nguồn hàng. Sau nhiều vòng dò hỏi, cô gặp  một tay buôn tên A Cường.
“Nghe  cô  mua vũ khí?” – A Cường  cô từ đầu đến chân, ánh mắt đ.á.n.h giá.
“ .” – cô đáp gọn – “  chỉ cần loại  nhất.”
“Giá  rẻ . Cô  tiền chứ? Có tiền thì hàng gì cũng .”
“Tiền  thành vấn đề.” – cô  dứt khoát.
“Được,   theo .”
A Cường đưa cô tới một nhà kho bí mật, bên trong chất đầy vũ khí các loại.
Trần Tử Lăng  bước , mắt sáng lên.
Từ s.ú.n.g trường, lựu đạn, cho đến t.h.u.ố.c nổ… tất cả đều .
Cô cẩn thận chọn lựa, chỉ lấy một ba lô  đủ mang theo – súng, đạn, d.a.o găm, cùng vài loại t.h.u.ố.c nổ nhỏ.
A Cường báo giá, cô  mặc cả, rút tiền mặt thanh toán ngay.
Thấy cô dứt khoát, A Cường  dám giở trò.
Người dám một  mua vũ khí giữa Tam Giác Vàng – chẳng ai  trêu .
Cô rời  ngay  đó, trong lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Từ giờ, dù  gặp  Mặc Diễm… ít nhất cô cũng  còn là kẻ tay trắng.