“PhanhPhanh… Phanh…”
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, sóng chấn động lan  khắp nơi. Đám  của Đao Sẹo hoảng sợ bỏ chạy tán loạn. Giờ phút , chẳng ai còn quan tâm đến tiền  hàng – giữ  mạng mới là quan trọng nhất.
Bọn họ hiểu rõ trong kho  chứa bao nhiêu vũ khí. Một khi nổ,  bộ nơi đó  thể biến thành địa ngục.
Trần Tử Lăng nhanh chóng lái xe rời khỏi hiện trường.
Cùng lúc đó, ở đầu bên , Mặc Diễm  nhận  tin cô sử dụng thẻ ngân hàng tại Tam Giác Vàng.
Anh lập tức  lệnh điều tra  bộ các quốc gia lân cận Việt Quốc. Không ngờ, cô  chạy đến nơi nguy hiểm nhất – Tam Giác Vàng.
Nhìn đường  của cô, Mặc Diễm  khỏi nheo mắt. “Cô  thật sự  trốn, gan cũng lớn thật.”
Tam Giác Vàng vốn là địa bàn của . Anh  tin, đến  đó  mà cô còn  thể thoát.
“Long Nhị, phong tỏa  bộ Tam Giác Vàng. Nếu   còn  bắt  cô , thì đừng mong nhận tiền thưởng cả năm.”
Mặc Diễm lạnh giọng  lệnh qua điện thoại.
Long Nhị  nghiêm, đáp nhanh: “Nửa tiếng nữa,  sẽ phong tỏa  khu.”
Hắn hiểu rõ chuyện  nghiêm trọng thế nào –  đó Long Năm vì  bắt  “phu nhân”   phạt nặng, bây giờ đến lượt  tuyệt đối  thể thất bại.
Tuy ,  bao vây trọn Tam Giác Vàng cũng   dễ. Khu   hàng chục thế lực nhỏ,  ai   lệnh quân đội nước ngoài.
“Làm nhanh nhất  thể, đừng để cô  chạy thêm một bước nào nữa.”
Mặc Diễm cúp máy,   bản đồ, ánh mắt trầm hẳn xuống.
Anh xem  danh sách những món đồ mà Trần Tử Lăng từng mua: lương khô, đồ dùng sinh hoạt, giờ  thêm cả vũ khí. Càng xem,  càng thấy bất an.
Anh lập tức gọi cho Mặc Nhất: “Làm theo danh sách phu nhân  mua, gom đủ  bộ. Ngoài , dọn sạch kho hàng trong căn cứ, lấp đầy hàng hóa, mở thêm hai kho mới.”
Mặc Nhất thoáng ngẩn , nhưng  dám hỏi nhiều. Trong căn cứ vốn   hơn mười kho lớn, nhưng Mặc Diễm vẫn  tăng gấp đôi dự trữ.
Anh  rõ  đang lo lắng điều gì, chỉ  một cảm giác – sắp  chuyện lớn.
“Lão đại, phát hiện tung tích phu nhân ở một kho hàng, nhưng tình hình  vẻ phức tạp.” – thuộc hạ báo .
“Mặc kệ phức tạp thế nào,  đưa cô  về bằng  giá. Nếu , chúng  đều c.h.ế.t chắc.” – Long Nhị nghiến răng, dẫn   ngay.
 lúc họ đến nơi,  thứ  quá muộn.
Trần Tử Lăng khi    tới biên giới. Cô men theo con đường nhỏ mà  từng   đây, tránh  nhiều đợt kiểm tra của đội biên phòng.
Cuối cùng, cô thành công vượt biên, tiến  quốc nội.
Ra khỏi khu rừng biên giới, Tử Lăng lấy một chiếc xe khác từ trong  gian, chạy tiếp về hướng ngược .
Cô  dừng  ở bất kỳ thị trấn nào dọc đường, mãi đến hơn hai giờ  mới ghé  một thị trấn nhỏ gần biên giới. Ở đây  qua  đông,  khí sinh hoạt náo nhiệt.
Hai bên đường là những sạp hàng chen chúc: bán đồ ăn, đồ thủ công, đặc sản địa phương. Tiếng trẻ con  đùa vang lên khắp ngõ nhỏ,  lớn  tán gẫu quanh mấy quán nước.
Tử Lăng  dọc theo con đường, đội mũ, kéo thấp vành nón, cố gắng để  trông  quá nổi bật.
Bụng cô khẽ réo. Mùi thức ăn từ quán ven đường khiến cô dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-mat-the-cuoi-hac-de-gianh-lay-khong-gian-cua-anh/chuong-33.html.]
“Cho  một phần bánh dày nấu đường.” – cô .
Chủ quán   thiện: “Cô nương,  cô  giống  bản địa nhỉ?”
Tử Lăng khẽ gật đầu, giọng bình thản: “Ừ,  chỉ  ngang qua thôi.”
Chủ quán  hỏi thêm, nhanh chóng mang đồ ăn .
Cô  định tìm chỗ  thì  phía   mấy  lạ hỏi thăm tin tức một  phụ nữ. Giọng  họ lạnh và gấp, rõ ràng đang truy tìm ai đó.
Tử Lăng lập tức cảnh giác. Cô cảm giác,   thể là  của Mặc Diễm.
Không dám nán , cô vội thanh toán  rời , đồ ăn còn  kịp chạm đũa.
Trời  dần tối. Cô cần tìm nơi nghỉ qua đêm.
Đi ngang một nhà trọ nhỏ, thấy kín phòng, cô đành rẽ  con hẻm phía ,  thêm một đoạn thì thấy một ngôi nhà dân đơn sơ.
“Chú , nhà  còn phòng ? Trọ phía  hết chỗ . Nếu , cho  ở tạm một đêm,  trả bằng giá nhà trọ.”
Người đàn ông trung niên  cô, giọng thật thà: “Còn một phòng nhỏ thôi,  đơn sơ, cô  chê thì ở tạm.”
“Không , chỉ cần  chỗ ngủ là .”
“Vậy cô theo .”
Người đàn ông dẫn cô ,  hề nghi ngờ. Dân biên giới quen với việc khách lạ ghé qua xin tá túc, miễn là trả tiền.
Căn phòng nhỏ chỉ  một chiếc giường tre, một tủ cũ và chiếc bàn thấp. Tử Lăng đưa cho ông 500 đồng:
“Chú giúp  nấu chút gì ăn nhé,  đói lắm .”
“Được, cô nghỉ ,  bảo vợ   ngay.”
Một lúc , vợ chồng chủ nhà bận rộn trong bếp, mùi đồ ăn lan khắp nơi.
Tử Lăng tranh thủ kiểm tra xung quanh. Cô dùng điện thoại quét qua căn phòng, xác nhận   thiết  theo dõi. Lúc  mới yên tâm thở .
Bụng  réo. Cô sờ nhẹ,  lấy trong balo  một quả táo c.ắ.n từng miếng nhỏ.
Đời  từng chịu đói đến mức gần c.h.ế.t, nên bây giờ, cô tuyệt đối  cho phép bản  nhịn ăn thêm  nào nữa.
Chỉ tiếc, thời gian trôi trong  gian nhanh hơn bên ngoài – nếu để đồ ăn trong đó quá lâu, chúng dễ  hỏng.
Vừa ăn táo, cô  xem  vật phẩm trong  gian. Nhìn thấy đống s.ú.n.g đạn, b.o.m mìn  giữa làn sương trắng mờ, cô khẽ giật .
“Chẳng lẽ trong làn sương trắng  cũng  thể chứa đồ?”
Nghĩ đến đây, cô  thử nghiệm. Cô ném quả táo đang ăn dở  vùng sương trắng .
Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Một  phụ nữ trung niên bưng mâm bước ,  hiền:
“Cô nương, đồ ăn xong  đây. Có xào khoai tây sợi, trứng chiên cà chua, thêm bát canh bí đao thịt viên. Mấy món  đều là nhà tự trồng, cô ăn tạm nhé, trời tối  chúng   kịp  chợ.”