“Là đồ Mặc Diễm khi còn nhỏ nhờ ông cụ Mặc tặng cho . Ta cũng   nó  tác dụng gì, chỉ  đó là một món đồ  đáng giá.
Lúc  ông cụ còn  đây là vật báu vô giá. Ta từng hỏi biểu ca, nếu đem bán thì  bao nhiêu tiền,   bảo dù là một trăm triệu  hơn nữa, cũng sẽ   sẵn sàng mua.”
Trần lão thái thái  ,  tháo từ cổ  xuống một miếng ngọc bài hình chữ nhật,  bà dùng chỉ vàng bao , đeo suốt nhiều năm.
“Chính là thứ . Ta sợ đ.á.n.h mất, nên  nhờ   thành sợi dây vàng khâu kín để đeo. Như  mới yên tâm, vì nó quá đáng giá.”
Bà  ,  nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc, trong ánh mắt lộ rõ sự luyến tiếc.
Trần Minh nhận lấy, đưa lên xem kỹ, cau mày. “Thoạt  chỉ là một khối ngọc ,   đáng giá đến mười tỷ ? Mẹ,  khi nào  nhớ nhầm ?”
Diêu Lệ cũng tỏ vẻ nghi ngờ. “ , . Nhìn thì  thật, nhưng cũng  đến mức vô giá. Có khi nào biểu cữu năm đó  quá lên  ?”
Trần Vũ Tường gãi đầu. “Vậy   bây giờ? Tưởng tìm  cứu tinh, ai ngờ chẳng hiểu  .”
Trần Vũ Phong cau mày. “Có thể nào trong miếng ngọc   điều gì đặc biệt mà chúng   ? Có khi là vật  công dụng khác chăng?”
Trần Duyệt Lâm nhẹ giọng : “Hay là ông cụ Mặc năm đó chỉ  quá lên cho vui thôi?”
Trần Vũ Triết suy nghĩ một lát  : “Dù  chúng  cũng  thể  bề ngoài mà kết luận. Có lẽ nên tìm  trong nghề giám định thử xem,   phát hiện  giá trị thật.”
Trần lão thái thái lập tức trừng mắt. “Các con thì  cái gì! Ông cụ Mặc   đây là vật báu vô giá thì chắc chắn  sai. Ông  sẽ  lừa .
Đừng quên Mặc gia vốn  gốc gác khác thường, tổ tiên họ từng là  tu đạo, nên chuyện trong tay  vật lạ cũng là bình thường.”
Nghe , Trần Minh cũng gật đầu. “Mẹ  cũng  lý. Nếu thật là vật truyền  từ Mặc gia,   nó  công dụng gì đặc biệt. Chỉ là… chúng   tìm ai bây giờ? Người của những gia tộc ẩn thế đó  dễ gặp.”
Trần lão thái thái trầm ngâm. “Ta nhớ biểu cữu con từng nhắc đến vài   quan hệ với những gia tộc như thế. Chúng   thể thử tìm họ, xem  manh mối nào .”
Diêu Lệ  lo lắng. “ nếu cứ thế mà tìm, lỡ  phật ý họ thì ? Nghe  mấy  đó  dễ đụng  .”
Trần Vũ Phong hừ khẽ. “Giờ còn lo cái gì nữa? Công ty sắp phá sản , dù   mạo hiểm cũng đáng.”
Trần Vũ Tường cũng gật đầu. “ đó, chúng   thể  chờ c.h.ế.t. Nếu Trần gia thật sự sụp, cha còn  thể  truy tố. Cùng lắm thì  bán vật  thôi,   gây rắc rối cho ai.”
Trần Duyệt Lâm cầm miếng ngọc lên ngắm, mắt sáng rỡ. “Nếu thật là báu vật,  thì  chuyện  cứu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-mat-the-cuoi-hac-de-gianh-lay-khong-gian-cua-anh/chuong-42.html.]
Trần lão thái thái khẽ gật. “Nghe  ở thành phố   Vinh gia chuyên buôn đồ cổ, hình như cũng  liên hệ với một nhánh của gia tộc ẩn thế. Chúng  đến đó thử xem.”
“Được.” Trần Minh lập tức  sắp xếp xe.
Cả nhà đều   cùng. Trên đường, ai nấy đều nôn nóng mà hồi hộp, chỉ mong lời của lão thái thái là thật — rằng miếng ngọc  đúng là vật báu vô giá.
Khi đến nơi, bảng hiệu “Vinh Gia Cổ Phố”  phai màu theo năm tháng. Trong tiệm bày đầy đồ cổ quý hiếm, tỏa  hương vị thời gian.
Trần Minh và   cẩn thận bước . Một ông lão tóc bạc   tiếp đón, ánh mắt sâu thẳm, giọng  điềm đạm:
“Xin hỏi mấy vị cần gì?”
Trần lão thái thái tiến lên, lễ phép : “Lão , nhà chúng   một miếng ngọc bài. Nghe  nó  liên quan đến một gia tộc ẩn thế, nên  nhờ ngài xem giúp, hoặc giới thiệu ai  thể giám định.”
Ông lão  nhướng mày. “Ngọc bài ? Đưa  xem thử.”
Trần lão thái thái cẩn thận lấy , hai tay dâng lên.
Ông lão nhận lấy, nâng trong lòng bàn tay, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.
“Thứ … quả thật  tầm thường.    dám khẳng định nó thuộc loại nào. Nếu các vị  bán,   thể mời  chuyên môn đến xem.”
Giọng ông chậm rãi,  phần thận trọng. Ông cảm thấy vật   khí tức khác thường, tựa như một vật truyền thừa đặc biệt — nếu thật sự đúng là như thế, thì  thể định giá nổi.
“Vậy nếu bán, nó  thể đáng bao nhiêu?” Trần Vũ Tường kích động hỏi, nhưng ngay lập tức  Trần Minh kéo tay  hiệu im lặng.
“Lão , phiền ngài giúp mời  giám định. Nếu giá cả hợp lý, chúng  sẽ cân nhắc.”
Trần Minh liếc con trai một cái đầy trách móc. Rõ ràng ông lão    phản ứng khác lạ, hỏi giá bây giờ chẳng khác nào tự hạ thấp .
Ông lão gật đầu. “Được, các vị  chờ một lát,   gọi điện.”
Ông  hiệu cho nhân viên mang cà phê lên. Cả nhà  xuống, ai cũng nín thở chờ đợi.
Trần lão thái thái nghiêm giọng dặn: “Lát nữa, bất kể    gì, các con   xen . Chuyện  để  và cha các con . Người trẻ nóng vội là hỏng hết việc.”
“Vâng.”
Cả Trần Vũ Phong, Trần Vũ Triết, Trần Vũ Tường và Trần Duyệt Lâm đều đồng thanh đáp. Diêu Lệ ôm ngực, tim đập thình thịch, chỉ mong ngọc bài thật sự đáng giá như  chồng .
Còn ông lão,  khi  quầy, liền bấm  gọi . “Thiếu gia, trong tiệm   mang đến một vật giống như ngọc truyền thừa.   dám xác định, ngài  thể ghé qua xem thử ?”