Trần Tử Lăng lấy máy khoan thăm dò từ trong  gian , bắt đầu cẩn thận nghiên cứu cách sử dụng.
 
Mất hơn mười phút, cô  nắm  quy trình cơ bản.
 
Cô chọn một góc sát tường, khởi động máy khoan. Tiếng máy vận hành êm ru khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
 
Ban đầu tiến triển  thuận lợi, đất đá nhanh chóng  khoan nát, tạo thành một lối nhỏ. Tất cả bùn đất, cô đều thu   gian để tăng tốc độ đào.
 
 càng xuống sâu, lực cản càng lớn. Cô buộc  điều chỉnh công suất và tốc độ khoan để thích ứng với tầng đất cứng hơn, thậm chí  khả năng gặp nham thạch.
 
Thời gian trôi qua từng phút, mồ hôi đầm đìa, nhưng cô  hề dừng . Sau vài giờ nỗ lực, cuối cùng cô  chui  hơn hai trăm mét.
 
“Xa như  , chắc tên Mặc Ngũ ngu ngốc  cũng  phát hiện  .”
 
Trần Tử Lăng bắt đầu đào lên . Hơn mười phút , cô tạo   một lối thoát nhỏ.
 
Tắt máy khoan, cô nhanh chóng leo lên và chui  khỏi mặt đất.
 
Bốn phía yên tĩnh,  một bóng . Cô thở phào nhẹ nhõm.
 
Ngẩng đầu  lên, trời  sáng. Sống sót  hiểm cảnh khiến cô thấy lòng  tràn đầy khoái cảm, nhưng vẫn  dám lơi lỏng. Mặc Ngũ  thể phát hiện cô chạy trốn bất cứ lúc nào.
 
Cô lấy  một chiếc xe đạp điện, vội vã rời .
 
Mười phút , cô đổi sang một chiếc xe địa hình, loại  chạy nhanh hơn và thích hợp để trốn chạy.
 
Dọc đường, cô chọn những con đường nhỏ hẻo lánh, tránh xa khu vực   hoặc camera giám sát. Sau nhiều  trốn thoát, cô  tích lũy  ít kinh nghiệm.
 
Trong khi đó, Mặc Ngũ và  của  vẫn canh giữ bên ngoài, chỉ cần phu nhân  gây chuyện, họ cứ chờ thiếu gia tới.
 
Ngày hôm , Mặc Diễm cùng Mặc Nhất, Mặc Nhị và Mặc Tam cùng đến.
 
“Thiếu gia, hai ngày nay phu nhân ngoan lắm,  để  nhiều đồ ăn trong đó, cô  chắc chắn  đói .”
 
Mặc Ngũ  thấy bọn họ thì đắc ý, nghĩ   công lao thuộc về .
 
“Ừ, mở cửa.”
 
Giọng Mặc Diễm trầm thấp, lạnh nhạt. Chỉ cần  thấy ,  liền  yên lòng.
 
Nghe lệnh, Mặc Ngũ vội bảo  mở kho hàng.
 
 khi cánh cửa nặng nề từ từ mở , tất cả đều sững sờ. Bên trong trống rỗng,   một ai.
 
Mặc Diễm lập tức sa sầm mặt.
 
Mặc Ngũ trố mắt, vẻ mặt khó tin. Rõ ràng   bố trí chặt chẽ,   thể để cô  trốn thoát?
 
“Thiếu gia…   thể  ?   sắp xếp  một kẽ hở! Bên ngoài còn  mấy ngàn  canh, chẳng lẽ phu nhân bay lên trời  ?”
 
Mặc Nhất và mấy  còn  vội chạy  kiểm tra,  nhanh họ phát hiện ở góc tường  một cái hầm nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-mat-the-cuoi-hac-de-gianh-lay-khong-gian-cua-anh/chuong-51.html.]
 
Mặc Tam há hốc miệng: “Phu nhân đúng là lợi hại, thế mà  thể đào  cái động !”
 
Mặc Nhị tấm tắc: “Đào sâu thế  chắc tốn  ít sức.”
 
Mặc Nhất khẽ lắc đầu: “Mặc Ngũ, ngươi  xem thường phu nhân .”
 
Lúc , trong lòng họ ai nấy đều  chút sợ hãi đối với cô gái . Nếu   dùng vũ khí,   thể  cô  thương, e rằng chẳng ai trong  họ  thể bắt  cô.
 
Mặc Ngũ  cái hầm, mặt đầy hối hận và kinh ngạc. Hắn  ngờ cô   thể nghĩ  cách thoát  như thế.
 
Phu nhân   gian,  mang theo nhiều vật dụng như ,     thể đề phòng hết? Dưới đất  thật sự  ngờ tới.
 
Mặc Tam nhịn   bật : “Mặc Ngũ, ngươi    thiên la địa võng ? Xem  vô ích .”
 
Mặc Nhị cũng phụ họa: “Ha ha, bày  cả đống  mà vẫn  giữ nổi phu nhân.”
 
Lửa giận của Mặc Diễm cuối cùng cũng bùng nổ. Anh trừng mắt  Mặc Ngũ,  bất ngờ tung một cú đá mạnh.
 
“Thiếu gia!  sai ! Cầu ngài tha cho   .  thừa nhận    đối thủ của phu nhân !”
 
Mặc Ngũ  đá ngã lăn ,  bò  . Hắn hận đến nghiến răng, cứ tưởng    thể lập công, nào ngờ   cô  trêu đùa.
 
“Phế vật! Đến một  cũng  giữ nổi!”
 
Mặc Diễm quát lên,  tung thêm một cú đá nữa khiến  lăn  xa.
 
Nhìn ,  chỉ thấy đau đầu. Dù giao cho bao nhiêu quyền hạn, cuối cùng cũng  hỏng chuyện.
 
Mặc Ngũ  dám giả  nữa, chỉ  quỳ rạp xuống,  dám ngẩng đầu.
 
Mặc Nhất thấy tình hình, khẽ : “Thiếu gia, phu nhân   gian,  mang theo nhiều vũ khí, việc cô  trốn thoát cũng là điều dễ hiểu.”
 
Mặc Nhị cũng  thêm: “ , thiếu gia, đừng trách Mặc Ngũ. Ngay cả chúng  cũng  ngờ phu nhân  dùng cách .”
 
Mặc Tam vội vàng lên tiếng: “Giờ quan trọng là  tìm  phu nhân, nếu  cô  càng chạy càng xa.”
 
Mặc Diễm hít sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận.
 
“Cút sang Châu Phi. Không  lệnh của ,    .”
 
Mặc Ngũ mặt cắt  còn giọt máu: “Thiếu gia,   sai , xin ngài cho  một cơ hội nữa. Chỉ cần đừng bắt   bắt phu nhân, ngài bảo   gì  cũng .”
 
Anh lạnh lùng : “Cút, bằng   ném ngươi cho cá sấu.”
 
Biết thiếu gia thật sự nổi giận, Mặc Nhất vội kéo Mặc Ngũ  ngoài.
 
Ra khỏi cửa,  thở dài: “Ngươi đúng là ngốc. Thiếu gia nổi giận như thế, còn dám chọc thêm. Đi Châu Phi rèn luyện vài năm , chúng  sẽ tìm cách xin cho ngươi trở  sớm. Nếu còn   tức giận, e rằng mười năm cũng  về nổi.”
 
“  thật sự   . Thiếu gia rõ ràng  khó  . Biết phu nhân   gian,  vũ khí,   cho dùng s.ú.n.g gây mê,  bắt  nổi?”
 
Mặc Ngũ ấm ức, hận  thể đấu tay đôi với cô  cho hả , chứ  chơi xoay vòng thế  thật quá nhục.