“Cái gì mà ‘nữ nhân , nữ nhân ’,  thể  cho đàng hoàng  ?
Đừng tưởng rằng   đều chiều chuộng , thì    gì cũng .
 
Anh  Châu Phi  gì  , ít nhất phu nhân sẽ  sang đó.
Lần  đụng  cô cũng là do  xui xẻo, về   chuyện chú ý một chút, đừng quên  phận của .
Nếu để thiếu gia  thấy những lời đó,  sẽ  chỉ  điều sang Châu Phi đơn giản như  .”
 
Mặc giơ tay tát mạnh lên đầu . Chỉ một câu gọi phu nhân là “nữ nhân ” thôi cũng đủ khiến   thiếu gia nhốt  nhà giam, đến lúc đó  cứu  còn phiền phức hơn.
 
“ thật   gọi cô  là tổ tông, chỉ cần cô  đừng gây họa cho  là .”
 
Mặc Ngũ còn   xong  thấy Mặc  giơ tay định đánh,  vội vàng chạy trốn.
“Được ,   ,  cả,   Châu Phi ngay đây.”
Nói dứt câu,  lập tức chạy xa.
 
Nhìn bóng lưng  khuất dần, Mặc cũng  khỏi thở dài.
Trước  ở trại huấn luyện, trong nhóm bọn họ, Mặc Ngũ là nhỏ tuổi nhất nên ai cũng chiều.
 bây giờ chính sự nuông chiều đó khiến  sinh  cái tính vô pháp vô thiên. Nếu  sửa, tương lai chỉ càng thêm rắc rối.
 
“Thiếu gia, chúng  còn  bắt phu nhân nữa ?”
Mặc Nhị   đang   cửa hang,  nhịn  hỏi.
 
“Còn tìm  gì? Các   thể bắt  cô  ?”
Anh liếc  một cái,  sải bước   ngoài.
 
“Thiếu gia!”
Mặc Nhất  định   liền thấy  bước .
 
“Không cần truy bắt nữa, chỉ cần để ý xem cô   , tiếp xúc với ai, mua sắm  liên hệ gì. Ngoài những việc đó , đừng xen .”
Anh    dặn, ở  đây cũng chẳng ích gì.
Khu vực  thường xuyên  chiến sự,    dây dưa thêm.
 
“Rõ.”
Nghe  phân phó, đám Mặc Nhị thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng   tiếp tục nhiệm vụ bắt phu nhân — chuyện  khó còn hơn đoạt địa bàn  chiếm sinh ý.
 
Mặc Nhất nhanh chóng  sắp xếp máy bay riêng cho   rời . Quốc gia  quanh năm chiến loạn, bọn họ vốn   đến gần.
 
Anh cùng nhóm  trở  thủ đô Hạ quốc, còn  kịp nghỉ ngơi, điện thoại  reo dồn dập.
 
“Thiếu gia,   . Nhị gia mang theo các trưởng lão đến bệnh viện, chúng   ngăn .”
Giọng  ở đầu dây  đầy hoảng hốt.
 
Anh cau mày, trong lòng dâng lên cơn bực.
Ông nhị vẫn  hết hy vọng,  dắt theo đám trưởng lão đến gây chuyện.
 
Anh lập tức dẫn  tới bệnh viện.
Vừa bước  phòng,   thấy Mặc Cảnh Xuyên đang lớn tiếng, nước bọt b.ắ.n tứ tung, vài trưởng lão khác thì hùa theo.
 
“Mặc Diễm,  khiến gia tộc thất vọng ! Là  nối nghiệp mà   lấy lợi ích của gia tộc  trọng ?
Cô  là Thuần Âm Chi Thể hiếm gặp ngàn năm,    chịu vì gia tộc mà tranh thủ. Cậu định đẩy cả Mặc gia  ngõ cụt ?”
 
Mặc Diễm mặt lạnh, đáp:
“Ông nhị, đừng  loạn ở đây. Ông nghĩ   vì gia tộc ?
Ngay khi  chuyện,    mặt xử lý.
Là Vinh Bỉnh Thiên mang tộc quy của hai nhà  ép ,  mới buộc  công khai tin tức.”
 
“ khi đó Trần Duyệt Lâm  đồng ý gả cho , vì   chấp thuận?
Chỉ cần đồng ý,    thể cưới cô  về .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-mat-the-cuoi-hac-de-gianh-lay-khong-gian-cua-anh/chuong-52.html.]
Một trưởng lão   .
 
Chỉ cần là Thuần Âm Chi Thể, bất kể ai cưới về đều  lợi, vì so với tài sản  quyền thế, tu luyện mới là quan trọng nhất.
Vì thế khi   từ bỏ Trần Duyệt Lâm, tất cả  Mặc gia đều giận dữ.
 
“ ! Cậu  màng lợi ích của gia tộc,  xứng  chủ nhà ?”
Một trưởng lão khác lên tiếng.
 
“ xứng  ,  đến lượt các ông định đoạt. Gia gia vẫn còn,  tới phiên các ông chỉ trỏ.”
Anh lạnh giọng . Anh   là  tự nguyện từ bỏ, nhưng   đôi co thêm.
 
Thật ,   từng  tranh vị trí gia chủ, tất cả là do gia gia từ nhỏ bồi dưỡng. Nếu    ép,  cũng chẳng   chiếc ghế đó.
 
“Hừ, cha  sắp    cho tức c.h.ế.t , ông  còn quản nổi  ?”
Mặc Cảnh Xuyên  khẩy, trong lòng hả hê. Ông  vẫn canh cánh vì  đứa cháu đè lên đầu, dù chỉ là danh nghĩa.
 
“Ông im ! Mặt ông dày đến nỗi  thể băng  .”
Anh  ông , giận đến mức chỉ   tay.
 
Lúc , lão gia tử   giường bệnh khẽ mở mắt, giọng yếu ớt:
“Đừng cãi  nữa.”
 
Mọi  lập tức im lặng.
 
Lão gia  , ánh mắt tràn đầy thất vọng:
“Diễm,  con cố chấp ?
Thuần Âm Chi Thể là cơ duyên hiếm . Giờ linh khí  cạn, nếu  cô  trợ giúp, chúng  đều  thể tăng tu vi,  ít hưởng nhiều.
Từ nhỏ   dạy con  lấy lợi ích gia tộc  trọng,  con  hiểu?”
 
Anh bước đến gần giường, bình tĩnh :
“Gia gia, con  kết hôn .
Hơn nữa, Trần Duyệt Lâm kiểu  như , con tuyệt đối sẽ  cưới.
Vì gia tộc con  thể hy sinh  thứ, nhưng duy nhất   là hôn nhân của con.”
 
Từ đầu đến cuối,   từng nghĩ sẽ cưới Trần Duyệt Lâm. Vì nếu  , chắc chắn gia gia sẽ ép, thậm chí bắt song tu.
Ông chỉ quan tâm đến tu vi, nhưng với loại  như cô ,  chỉ thấy chán ghét.
 
“Con... con  tức c.h.ế.t  !”
Lão gia tử tức đến ho sặc.
 
Mặc Cảnh Xuyên vội chen :
“Cha xem , đó là cháu trai do cha cưng chiều đấy, căn bản chẳng nghĩ gì cho gia tộc!”
 
“Ông im ! Không thấy gia gia sức yếu ?”
Anh quát.
 
Lão gia yếu ớt xua tay:
“Diễm, truyền thừa của gia tộc là quan trọng nhất. Thuần Âm Chi Thể  ý nghĩa phi phàm,  con   hiểu?
Ta cho con thêm một cơ hội. Dù con  cưới ai, cũng  ly hôn.
Sau đó mang đủ lễ vật đến Trần gia cầu hôn. Nếu họ  đồng ý,  sẽ để con cưới biểu .”
 
Lão gia vẫn   bỏ cơ hội hiếm  , tiếp tục khuyên nhủ.
 
Anh bình tĩnh :
“Gia gia, con   dùng cách đó để tăng sức mạnh cho gia tộc. Con cũng  định ly hôn.
Mặc gia  chỉ   con là   năng lực, những  khác  thể thử.
Bất kể Trần gia  bao nhiêu tiền  châu báu, con đều  thể tài trợ.”
 
“ Trần Duyệt Lâm chỉ  con.
Ngày đó con  đ.á.n.h cô , mấy hôm nay chúng  đến Trần gia, cô   chỉ cần con đến xin  mới bỏ qua.”
Đại trưởng lão lên tiếng, giọng đầy bực bội.