“Muốn  đến tận cửa xin ? Ha, ông nghĩ cô  xứng ?”
 
Mặc Diễm   yêu cầu liền bật  lạnh, ánh mắt phủ sương.
 
“Mặc Diễm,  đúng là kẻ ích kỷ. Trong mắt , cả Mặc gia chẳng bằng một  đàn bà! Đừng tưởng      khắp nơi tìm ả . Vì ả mà bỏ mặc gia tộc,   xứng   kế thừa Mặc gia!”
 
Mặc Cảnh Xuyên chỉ thẳng tay  mặt , giọng giận dữ.
 
Không khí trong phòng bệnh căng đến cực điểm. Mọi  tranh cãi  dứt, lời qua tiếng .
 
Mặc lão gia tử  cảnh hỗn loạn,   Mặc Cảnh Xuyên , trong lòng tức giận,  mắt tối sầm,  ngã xuống bất tỉnh.
 
“Gia gia!” Mặc Diễm thất thanh kêu, sắc mặt lập tức tái nhợt.
 
Bác sĩ và y tá nhanh chóng xông  cấp cứu, bên ngoài phòng bệnh ai nấy đều im bặt.
 
Mặc Diễm lạnh lùng trừng mắt  Mặc Cảnh Xuyên cùng các trưởng lão. “Giờ các ông  lòng  chứ? Trong lòng ai thật sự để ý đến  thể của gia gia? Miệng thì  vì Mặc gia, nhưng cuối cùng chỉ tính toán lợi ích cho bản .”
 
Nhìn ông nội   nữa ngã bệnh, lòng  trĩu nặng. Ông  hơn trăm tuổi, cơ thể sớm chẳng chịu nổi kích động như .
 
Mặc Cảnh Xuyên dù  chút chột , vẫn cứng giọng đáp: “Đây là do chính  gây !”
 
Sau một hồi cấp cứu khẩn trương, tình hình của Mặc lão tạm thời  định nhưng vẫn nguy hiểm.
 
Mặc Diễm  bên giường, ánh mắt tối . Chuyện    vượt ngoài kiểm soát. Điều khiến  lo  chỉ là mâu thuẫn trong tộc, mà còn là việc   đ.á.n.h mất Thái Cực bát quái ngọc trụy. Nếu gia gia  kiểm tra,  chuyện sẽ vỡ lở. Ông mà  thấy ngọc giả, e rằng cơn sốc còn khiến tính mạng  đe dọa.
 
Đại trưởng lão cau mày,  Mặc Cảnh Xuyên. “Cảnh Xuyên,   Mặc Diễm  cưới vợ. Cậu  rõ xem, vợ   là ai, ý của    là gì?”
 
Giọng ông nghiêm khắc. Dù ,  kế thừa Mặc gia  thể tùy tiện cưới một  tầm thường.
 
“Mặc Diễm cưới con gái lớn nhà họ Trần – Trần Minh. Hai  từng cãi ,  đó cô  bỏ .  còn    khi cô  chạy, Thái Cực bát quái ngọc trụy trong tay Mặc Diễm cũng biến mất. Thứ   đeo bây giờ là giả! Các vị  tin thì cứ điều tra, tự khắc rõ.”
 
Mặc Cảnh Xuyên vốn  dám điều tra  phận Trần Tử Lăng do quy tắc gia tộc, nhưng   luôn để ý từng hành động của Mặc Diễm. Vì , chuyện  đang tìm khắp nơi một  phụ nữ,   rõ.
 
Nghe đến đó, các trưởng lão đều giận dữ. Đại trưởng lão run tay, gằn giọng: “Mặc Diễm,  thật cho  . Ngọc trụy  cổ  là thật  giả?”
 
Hơi thở ông dồn dập, gương mặt đỏ bừng vì tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-mat-the-cuoi-hac-de-gianh-lay-khong-gian-cua-anh/chuong-53.html.]
 
“Đại trưởng lão,  tiên ông nên giữ gìn sức khỏe. Đừng để kẻ khác châm ngòi. Hiện tại ông nội  vẫn đang yếu, các ông đến đây gây chuyện chẳng giúp  gì, chỉ khiến  bệnh thêm nguy.”
 
Giọng Mặc Diễm trầm xuống, vẫn giữ chút tôn trọng.   hiểu rõ, giờ biện bạch cũng vô ích. Họ  tìm đến tận bệnh viện, sớm muộn gì cũng phát hiện sự thật. Chỉ cần tìm  Trần Tử Lăng, chỉ cần ngọc bội còn ở   cô,  sẽ  cách lấy   thứ.
 
Đại trưởng lão tức đến run tay. “Mặc Diễm, đừng quanh co. Chúng  đang  chuyện ngọc trụy,   cho  câu trả lời rõ ràng.”
 
Các trưởng lão khác đồng loạt phụ họa:
“Không sai! Ngọc trụy là vật truyền thừa của gia tộc,   thể tiếp tục trốn tránh.”
 
Mặc Diễm khẽ nhíu mày, giọng điềm tĩnh: “Chuyện ngọc trụy    . Tin   là tùy các ông,   cần thiết  giải thích thêm.”
 
“Cậu    đang  chuyện với ai ? Cậu là  kế thừa Mặc gia, mà  vô trách nhiệm như  ?” Nhị trưởng lão quát lớn.
 
Mặc Cảnh Xuyên tiếp tục đổ thêm dầu  lửa: “Các vị xem , Mặc Diễm coi thường tất cả! Vì một  đàn bà mà bỏ cả truyền thừa của tổ tiên. Hơn nữa, Thuần Âm chi thể ngàn năm mới  một, vốn là vật hiếm cho giới tu luyện, thế mà   bỏ là bỏ.”
 
Ánh mắt Mặc Diễm lạnh băng lướt qua : “Cảnh Xuyên,  nhất im miệng. Chỗ   đến lượt ông .”
 
Bị ánh mắt  quét qua, Mặc Cảnh Xuyên lập tức lùi   đại trưởng lão, vẫn  quên cứng giọng: “Đừng kiêu ngạo! Chờ cha tỉnh dậy, xem  còn chối  !”
 
Đại trưởng lão hít sâu, cố ép  bình tĩnh:
“Mặc Diễm, chúng     chuyện quá gay gắt, nhưng việc   nhỏ. Cậu cần cho chúng  một câu trả lời thỏa đáng. Còn chuyện Thuần Âm chi thể,  sẽ hỏi . Nếu cô  yêu cầu  tới cửa xin , thì  nên . Mọi thứ  đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu.”
 
Mặc Diễm im lặng hồi lâu  :
“  ngọc trụy quan trọng.  bây giờ gia gia còn yếu,  nên nhắc chuyện . Đợi  hồi phục,  sẽ cho   một lời giải thích.”
 
“Không ! Không thể chờ. Cả ngọc trụy và Thuần Âm chi thể đều  giải quyết ngay.” Nhị trưởng lão lớn tiếng phản đối.
 
Mặc Diễm  họ, kiên nhẫn cạn dần. “Vậy các ông  thế nào?”
 
Các trưởng lão  ,  ai dám mở miệng. Ai cũng sợ gánh tội nếu cầm nhầm ngọc giả.
 
Mặc Cảnh Xuyên liếc qua,   nhỏ:
“Chuyện ngọc trụy,  tạm gác .  Thuần Âm chi thể , nếu cô    đích  đến xin ,  nên . Cậu  Mặc gia mất mặt như , ít nhất  hạ  một .”
 
Ánh mắt Mặc Diễm trầm xuống, giọng khàn lạnh:
“Bắt  xin ?”
 
Không khí trong phòng lập tức đông cứng, chẳng ai dám lên tiếng.