Gần trưa, các sạp hàng xung quanh cũng đang ăn cơm, vì chợ  cho phép nổi lửa, nên   đều  nhà ăn mua thức ăn,  đó ăn tạm với bánh bao.
Thấy  con bà Vương Mộng Mai và Giản Lê kẹp trứng vịt muối ăn ngon lành,  ít  cũng động lòng.
“Chị Mai, ăn cơm đấy ?”
Một  bắt chuyện bâng quơ,     là  việc.
Bà Vương Mộng Mai  hàn huyên  vài câu,  nọ  chuyển chủ đề sang món trứng vịt muối.
“Chị Mai, trứng vịt  chị muối kiểu gì thế, lúc nãy  chị ăn mà thèm quá.”
Bà Vương Mộng Mai vui vẻ : “Còn muối kiểu gì nữa, chỉ là bùn đỏ thêm muối, cho ít hoa tiêu lá thơm, cuối cùng phun chút rượu…”
Giản Lê  ngăn    công thức, dù   khác   theo cũng    cái vị của  cô.
 đợi đến khi bà Vương Mộng Mai  xong, cô liền xen : “Dì ơi, dì  mua trứng vịt muối ạ? Ba hào một quả, năm hào hai quả ạ.”
Đối phương  ngượng, bà  vốn dĩ bắt chuyện là  xin  một quả để ăn thử. Dù  trứng vịt muối cũng chẳng đáng giá bao nhiêu, mấy năm  thành phố mở một nhà máy chăn nuôi vịt lấy lông, bản     ít trứng vịt tuồn  thị trường, khiến giá trứng vịt ở địa phương  rẻ, một quả trứng vịt chỉ hơn một hào. Có lúc thậm chí còn mua  với giá  một hào.
Ba hào một quả tuy  đắt, nhưng thời đại  hễ thứ gì tự   thì   đều  thích mua ngoài. Bà  thấy rõ cả buổi sáng Giản Lê  bán  quả nào, còn tưởng  thể chiếm  chút hời. Ai ngờ   con bé  cao tay hơn một nước.
Bây giờ  mua thì thật khó coi.
“Thế cho dì hai quả .”
Thư Sách
Bà  và ông nhà bà , mỗi  một quả.
Giản Lê nhanh nhảu đáp: “Dì ơi, con chọn cho dì hai quả to nhất nhé.”
Nói  cô lấy  hai quả nhỏ nhất trong rổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-11chuong-11.html.]
Bà Vương Mộng Mai đỏ bừng mặt, giằng co với  phụ nữ định trả tiền.
“Con bé  đùa đấy,  hai quả trứng vịt   lấy tiền của em , em cứ cầm về ăn …”
“Đừng   chứ, Tiểu Lê nhà chị  buôn bán quá,   thì  , năm hào chị để đây nhé!”
Bà Vương Mộng Mai nắm chặt tờ năm hào,  khi ngẩn   thì  sang véo Giản Lê.
“Giản Lê!”
Gọi cả họ lẫn tên, dọa Giản Lê sợ co rúm cổ .
Bà Vương Mộng Mai tức sôi máu. Bà mới đến cái chợ , xung quanh phần lớn đều là công nhân nghỉ việc của nhà máy dệt bông giống bà,    chừng còn   hàng xóm của  bao nhiêu năm nữa, mấy hào tiền trứng vịt mà cũng đòi, keo kiệt như ,   còn giữ quan hệ thế nào!
Bà Vương Mộng Mai hận sắt  thành thép. Tiền  bà mà  trả   chắc chắn  nhận, nếu là Giản Lê , đối phương  lẽ sẽ nhận.
“Con mang tiền qua trả   !”
Giản Lê nghiêng : “Con  .”
Người phụ nữ đó kiếp  bán rau, sạp ngay cạnh  cô,  ít  gây sự với  cô vì chuyện lấn chiếm lối . Cuộc sống của dân buôn bán nhỏ   dễ dàng, hai nhà hàng xóm cạnh  cô đặc biệt khó ưa, ỷ  nhà  đàn ông, luôn là  gây sự . Đã bao nhiêu , bà Vương Mộng Mai tức giận về nhà .
Giản Lê thấy bà Vương Mộng Mai sắp nổi giận, vội vàng ôm lấy rổ trứng của : “Con   ! Con  chỗ khác bán trứng!”
Cái chợ  hơn nửa đều là  quen của  cô, nếu ai cũng  lấy tiền, thì cô còn bán cái gì?
Giản Lê  xong liền chạy.
Bà Vương Mộng Mai ở phía  tức đến dậm chân bình bịch.
Giản Lê ôm hai, ba mươi quả trứng vịt muối của ,  đến các sạp hàng gần đó hỏi  ai  mua .