Giản Lê đột nhiên chen ngang, Giản Phong  ngốc, dĩ nhiên  con gái  cố ý.
Lưu Hướng Đông định  thêm vài câu để nhận  lời hứa chắc chắn từ Giản Phong: “Anh Phong,  quyết định thế nhé, việc   của Tiểu Cầm,  phiền  tốn nhiều công sức…”
Lời còn  dứt, Giản Lê  chớp mắt  lách  giữa hai .
Cô đẩy Giản Phong lùi  mấy bước.
“Chú Đông, lúc nãy ở ngoài cháu    hỏi,  là mấy năm  xí nghiệp   khuyến khích công nhân viên chức mua bảo hiểm ? Hồi đó xí nghiệp còn trợ cấp mỗi  30 đồng,   chỉ cần qua đời vì bệnh tật là sẽ  đền bù  nhiều tiền. Bà Lưu nhà   mua  ạ?”
Câu    thốt , trong đôi mắt ti hí của Lưu Hướng Đông lập tức lóe lên một tia chột .
Hắn dĩ nhiên  về vụ bảo hiểm . Hồi đó phúc lợi của xí nghiệp  , công nhân chính thức  xí nghiệp bỏ tiền mua bảo hiểm tai nạn. Nếu  ai  may qua đời vì tai nạn,  thể  đền bù tới một vạn đồng. Công nhân thời vụ thì xí nghiệp trả một nửa, cá nhân trả một nửa,  tiền bồi thường ít hơn một chút, chỉ  năm, sáu nghìn.
Ngoài bảo hiểm tai nạn, còn  một loại bảo hiểm nhân thọ. Đây là phúc lợi dành cho công nhân lớn tuổi, bất kể là chính thức  thời vụ, mỗi  đều  trợ cấp 30 đồng,  khi qua đời vì bệnh tật sẽ  bồi thường 3000 đồng.
Ba nghìn đồng, gần bằng cả năm lương của một công nhân chính thức.
Đặc biệt là trong bối cảnh xí nghiệp đang  ăn sa sút, 3000 đồng cũng đủ cho cả nhà sống sung túc trong một năm rưỡi.
Lưu Hướng Đông  gượng đáp: “Tiểu Lê, cháu  ai  thế?”
Hắn  chối bay biến, nhưng ánh mắt của Giản Phong   đổi.
Ai bảo năm đó lúc nộp tiền,  cũng  lóc kể khổ,  còn quen thói vay tiền Giản Phong, nên Giản Phong  rõ   mua bảo hiểm nhân thọ cho  .
“… Làm gì  nhiều tiền thế, chắc chỉ  vài trăm bạc thôi. Vả , cháu  nhắc thì chú cũng quên mất vụ . Bà cháu mất , cũng      chịu đền bù  nữa.”
Lưu Hướng Đông nào dám nhận?
Nếu nhận, mấy nhà mà  vay tiền chẳng kéo đến đòi nợ  ?
Trời mới , lúc  mượn tiền     ý định trả !
Mẹ  mấy năm nay quan hệ trong xí nghiệp  , ngày   giúp đỡ  già neo đơn, tích cóp  chút nợ ân tình, chẳng  là để đến bây giờ dùng đến ? Nếu , bà cụ  mất,    lạnh, chẳng  những gì   bỏ   đây đều uổng công vô ích cả ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-15chuong-15.html.]
Lưu Hướng Đông mặc kệ    lưng bàn tán thế nào. Hắn thầm nghĩ đám  trong xí nghiệp  đều ngốc cả, mấy năm nay  nhà máy nuôi như nuôi heo,   họ hiểu  bên ngoài khó khăn đến mức nào.
Nào là giúp đỡ lẫn , nào là bán  em xa mua láng giềng gần.
Lưu Hướng Đông  khẩy trong lòng.
Ở ngoài xã hội,  tiền là  tất. Vì chút sĩ diện hão mà  cần tiền ư?  là một lũ đầu óc   xoay chuyển!
Cái thời buổi ,  lừa lọc, gian manh thì kiếm  cái quái gì!
Giống như Giản Phong, cứ ôm đồm  chuyện, thật sự nghĩ  tài giỏi lắm ? Đợi đến lúc xí nghiệp sập tiệm,  mà  ròng.
Lưu Hướng Đông quyết tâm khăng khăng chối là    tiền, nhưng Giản Lê cũng   dạng .
Dù  cô còn nhỏ, và tuổi nhỏ chính là một lợi thế.
Thư Sách
Cô  thể mặc sức “ hiểu chuyện”.
Dù  thì  cô cũng sẽ  đánh c.h.ế.t cô.
“Không   chú Đông,  là để cháu  ngoài  với chú Vương và dì Từ một tiếng nhé? Cả xí nghiệp  cùng mua bảo hiểm, giờ  cho thanh toán thì   ? Chú Vương chắc chắn sẽ giải quyết, chú đừng sợ!”
Giản Lê nắm chặt tay: “Bố  cháu cũng mua, tốn hơn hai trăm bạc đấy ạ. Mẹ cháu còn  mượn tiền của dì cả để mua cho cháu một suất. Nếu   đền bù, chẳng  tiền của bố  cháu nộp  là công cốc ?”
Giản Lê tỏ vẻ đầy chính nghĩa: “Chú, cháu  chú ngại,   , để cháu  . Chắc chắn cháu sẽ kêu   cùng đến công ty bảo hiểm đòi một lời giải thích!”
Lưu Hướng Đông hoảng hốt: !!!
“Đừng!”
Vợ chồng ông Vương bà Từ đó phụ trách hậu cần của xí nghiệp, một  là kế toán, một  là trưởng phòng. Nếu để hai  đó , chẳng   lời  dối của  đều sẽ  phanh phui hết  !
Lưu Hướng Đông cố gắng giữ bình tĩnh, gượng  một tiếng: “Tiểu Lê, cháu còn nhỏ,   chuyện  phức tạp lắm, bên trong  bao nhiêu khuất tất  ai  . Chú cũng  thể  lãnh đạo khó xử. Phải   Phong?”
“Anh Phong,   với Tiểu Lê . Chuyện  năm đó do trưởng phòng Vương chủ trì, giờ mà  hỏi, chẳng  là    mất mặt .”
Hắn hy vọng Giản Phong sẽ cho  một lối thoát để lấp l.i.ế.m cho qua chuyện.