Sau khi Giản Lê tự giới thiệu xong, Trình Du cũng lặng lẽ bắt chuyện với cô.
"Cậu  nghiệp cấp hai ở trường nào thế?"
Thư Sách
Giản Lê nhỏ giọng trả lời: "Trường cấp hai của nhà máy dệt bông."
Trình Du: "Oa,  là  đầu tiên của trường cấp hai nhà máy dệt bông mà tớ gặp đấy."
Đôi khi từ trường giữa  với  thật kỳ lạ, Trình Du và Giản Lê cứ thế trò chuyện rôm rả ngay  mặt giáo viên và phụ . Trình Du    nghiệp từ trường Thập Nhất Trung.
Giản Lê  chút kỳ lạ: "Sao lúc nãy   ngạc nhiên khi  tớ đến từ trường cấp hai nhà máy dệt bông thế?"
Trình Du: "Bởi vì năm nay  nhiều học sinh của trường cấp hai nhà máy dệt bông  tuyển thẳng mà."
"Tớ  một  bạn  cũng học trường đó, bạn   tuyển thẳng đấy."
Vì nhà máy dệt bông đóng cửa,  nhiều học sinh  chọn trường cấp ba liên kết  học phí thấp hơn. Trình Du ngược  thấy kỳ lạ khi Giản Lê  từ bỏ trường cấp ba gần nhà và trường Nhất Trung để chọn trường chuyên Thực nghiệm.
"Cậu thi  bao nhiêu điểm?"
Giản Lê   điểm  của .
Trình Du kêu lên một tiếng "oa": "Điểm của ,  trường Nhất Trung  thể   lớp Chí Cả  đấy."
Lớp Chí Cả là lớp chuyên của chuyên trong trường Nhất Trung, học sinh trong lớp  đa  là những em giỏi nhất  tuyển chọn từ các huyện, thị phía . Đối với những học sinh , nhà trường  thu học phí, và xếp tất cả  lớp Chí Cả, tiến độ học   khác với các lớp thường.
Trình Du: "Tớ   lớp Chí Cả chỉ học kiến thức cấp ba trong một năm, hai năm còn  là để củng cố và nâng cao."
Giản Lê rùng : "Vậy thì tớ   đó là đúng ."
Kiến thức cấp ba  đơn giản như cấp hai, ngay cả đối với  như Giản Lê, trong đầu vẫn còn sót  ký ức của kiếp , việc học cấp ba chỉ càng khó hơn. Chỉ riêng việc phân biệt kiến thức nào  nắm vững, kiến thức nào   là một quá trình  khó khăn.
Trình Du: "Cậu là  đầu tiên  như  đấy,  khác   đến lớp Chí Cả là đều thấy nó ."
Trình Du phàn nàn: "Tớ thấy lớp Chí Cả chẳng  chút nào."
Giản Lê  ý của cô bạn, tưởng rằng thành tích học tập của bạn  cũng  tồi, bèn thuận miệng hỏi một câu.
Trình Du   một  điểm khiến Giản Lê    trả lời thế nào. Tuy  thấp, nhưng cũng chỉ  đủ điểm đỗ  trường chuyên Thực nghiệm.
Trình Du: "Thực  tớ còn  định  lớp chuyên , nhưng bố tớ cứ một hai bắt tớ ."
Trình Du  chằm chằm  hộp bút phía : "Đều tại  trai tớ!"
Trình Du bắt đầu tuôn một tràng với Giản Lê, nội dung chính là về   trai "vua học" của . Anh trai cô thi đỗ  lớp Chí Cả, học  một năm  chuyển sang trường chuyên Thực nghiệm. Lúc đó, để lôi kéo nhân tài, trường chuyên Thực nghiệm  đưa  một lời đảm bảo,  rằng  thể xếp em gái   lớp chuyên. Cứ thế là Trình Du   lớp chuyên.
Giản Lê: "Vậy  trai  bây giờ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-161chuong-161.html.]
Trình Du tỏ vẻ bực bội   : "Anh  thi đỗ đại học từ năm ngoái ."
Có một   trai ngọc sáng   như , áp lực của Trình Du  thể tưởng tượng .
Hai  còn định  nữa, thì cô giáo Dương  bục giảng  ho khan vài tiếng.
"Cô  các em quen bạn mới nên  phấn khởi, nhưng chúng  cũng nên tiết chế một chút. Các em còn  ở cùng  ba năm nữa cơ mà,  chuyện gì cứ từ từ ."
Giản Lê và Trình Du lè lưỡi,   nữa.
Vương Mộng Mai phàn nàn với Giản Phong: "Anh xem kìa, mới  nửa tiếng mà  buôn chuyện với   !" Con bé , vứt  cũng  để cái miệng nghỉ ngơi,  ăn thì cũng .
Cô giáo Dương nhanh chóng phổ biến xong các quy định,   phát sách giáo khoa.
"Tiếp theo các em lên đây nhận đồng phục huấn luyện, từng  một nhé. Nhận xong thì mặc thử, nếu   thì lên đây đổi ."
Giản Lê thuận lợi nhận  bộ đồng phục của . Vương Mộng Mai bắt cô mặc thử cả bộ,  ánh mắt sắc bén : "Bộ  nhỏ,  đổi cỡ lớn hơn ."
Nhận  bộ đồng phục  vặn, Giản Lê chào Trình Du   Vương Mộng Mai và Giản Phong kéo  mua phiếu ăn. Vương Mộng Mai còn sợ nhà ăn của trường  ,   một vòng kiểm tra.
Cũng khá hài lòng.
"Đồ ăn của trường chuyên Thực nghiệm cũng  tồi." Tốt hơn nhiều so với nhà ăn của nhà máy dệt bông ngày xưa. Chỉ  điều giá cả cũng đắt hơn một chút.
Vương Mộng Mai  bật "chế độ lải nhải": "Trưa ăn cơm đừng  ăn đồ nóng, đừng ăn nhiều ớt quá, còn   thấy bên trong  quầy  sữa,   ngày nào cũng uống  đấy..."
Vương Mộng Mai  tài nào hiểu  niềm đam mê  sữa của Giản Lê. Cái thứ đó  gì ngon chứ, uống một ngụm  là hương liệu với phẩm màu.
Giản Lê ừ  cho qua chuyện.
Bữa trưa vẫn ăn cùng gia đình Khổng Quốc Vinh, chỉ  điều hôm nay ông  việc, gọi một cuộc điện thoại   sớm, để  Vương Mộng Mai, Giản Phong và Lâm Tuệ cùng ba đứa trẻ. Lâm Tuệ cũng  quan tâm chồng  , chỉ mải mê trò chuyện với Vương Mộng Mai. Giản Phong  chen  , cũng chỉ cắm cúi ăn cơm.
Không lâu , máy nhắn tin bên hông  reo lên. Giản Phong  quầy lễ tân mượn điện thoại gọi .
Giọng của Khổng Quốc Vinh truyền đến: "Phong ,  một việc riêng đây,  tìm mấy  quen cùng  cũng . Gom lấy ba bốn , xuống huyện Quỳ."
Bên cạnh loáng thoáng  tiếng một  phụ nữ nũng nịu hỏi: "Anh bận gì thế?"
Khổng Quốc Vinh  một câu "đừng  phiền",  đó mới  tiếp với Giản Phong.
"Có một nhà xưởng gia công đang gặp chút vấn đề, bây giờ đang thanh lý hàng tồn kho, cửa hàng của họ cũng đang xả hàng. Cậu qua đó xem  gì  thì cứ mang về hết ."
Khổng Quốc Vinh  bóng gió: "Trong kho bây giờ thì  thiếu thứ gì khác, chỉ là chỗ  đó  một lô hải sâm chất lượng cao. Đợt   bán cho ông ,  qua đó ép giá  mua  là ."
Hải sâm   nhiều, mà    cả một chuyến xe lớn như . Khổng Quốc Vinh chỉ thiếu nước  thẳng với Giản Phong là bảo  đến đó "hưởng lộc".
Giản Phong giật : "Được,   ngay đây."