Bà Trịnh xách hộp cơm về nhà, về đến nơi vẫn còn ngơ ngác. Bà   hiểu nổi, tại  Vương Mộng Mai    thuê là  thuê?
Chồng bà  mở hộp cơm : "Gà hầm khoai tây ,     gà nguyên con ?"
Bà Trịnh   gì, chồng bà  huých một cái: "Hỏi bà đấy,   bà   nhắc khéo nó,   thể  nào cũng lấy mấy món  để qua loa với  ."
Vốn dĩ thu nhập cả nhà    thể ăn thịt mỗi ngày, nhưng từ khi bà Trịnh nghiện trò "vặt lông cừu" ở chỗ Vương Mộng Mai, chồng bà  cũng dần dần hình thành thói quen kén ăn. Trình độ nấu ăn của Vương Mộng Mai, cả nhà họ  thúc ngựa đuổi cũng  kịp, nước dùng  còn đậm đà.
Mới  bao lâu chứ, cả nhà đều  béo lên mấy vòng.
"Này,  chuyện với bà đấy!" Chồng bà Trịnh huých bà  một cái, lúc  bà  mới  hồn. Hoàn hồn xong, bà  hoảng hốt, nắm chặt cánh tay chồng: "Làm  bây giờ, Vương Mộng Mai  nó  thuê nữa!"
Chồng bà Trịnh "bá" một tiếng  dậy: "Hả? Nó  thuê? Bà   gì?"
Bà Trịnh ấp úng: "   gì !  chỉ đến gọi món,  đó ghi nợ...  chẳng  gì cả!"
"Thế     thuê?"
Bà Trịnh: "  !  chỉ  một câu bàn  tiền thuê nhà, nó liền   thuê!"
Thư Sách
Bà Trịnh còn  chút tủi : " thật sự chẳng  gì cả! Nó đổi món cho ,  cũng   lời khó  nào."
Chồng bà Trịnh  tin: "Bà chắc chắn là  chọc giận bà  ở  đó , nếu   đang yên đang lành   thuê?"
Bà Trịnh thiếu điều  thề thốt: " thật sự  !   chỉ   một con gà và món đậu hũ kho,  đó chỉ đề cập đến tiền thuê nhà,  còn  chốt  cuối cùng mà!" Chỉ đợi Vương Mộng Mai mặc cả thôi!  tại  cô    mặc cả?
Chồng bà Trịnh cũng hoảng sợ: "Bà  hỏi nó tại   thuê ?"
"Nó  ! Nó chỉ bảo  tìm  đến thuê  nhà thôi."
Chồng bà Trịnh cau mày,   sofa   đang nghĩ gì. Bà Trịnh     , kéo tay áo ông : "Anh,   xem là ?"
Chồng bà Trịnh ngước mắt: "Bà  xem?"
Bà Trịnh  chút tủi  buông tay : " chỉ là...  chỉ là  gọi chút đồ ăn, tiền vốn cũng  bao nhiêu mà." Dù gần đây   thường xuyên hơn một chút, nhưng nhà bà  mới  mấy miệng ăn? Cho dù  ăn mỗi ngày cũng  ăn nghèo  cô . Sao cô   tính toán như !
Lúc  hai vợ chồng  bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-181chuong-181.html.]
"Nó mở quán,   bảo chúng  ba ngày  một  là  , bà xem bà gần đây kìa, gần như ngày nào cũng , chọc giận nó !"
"Ông còn   ? Mỗi   mang đồ ăn về thì ông là  ăn nhiều nhất! Món mề gà xào đỗ hôm qua, ông đến nước sốt cũng húp sạch!"
" ăn nhiều, bà ăn ít ? Nhìn xem mấy tháng nay bà béo lên bao nhiêu !"
"Hay lắm nhỉ, ông   béo, ông    cái bụng của  , sắp chạm đất  kìa!"
"...Đừng  ở đây mà tính toán ai ăn nhiều nữa! Bà nghĩ  xem rốt cuộc nó  vui từ lúc nào?"
Bà Trịnh mặt mày lúng túng: "Cái   mà   ..." Chủ quán nào mà chẳng ghét  ăn chùa, bà   nhiều  như , Vương Mộng Mai ngoài miệng  từng  lời cay nghiệt, nhưng ý tứ  mặt thì cũng  giấu  ai.
Chồng bà Trịnh: "Vậy bây giờ  ?"
Bà Trịnh nhỏ giọng : "Hay là, chúng  tăng ít một chút?"
Chồng bà Trịnh  nhạo một tiếng: "Người     thuê nữa , bà cho rằng     hỏi giá thuê xung quanh ?" E rằng  sớm  nhà  cho thuê cao hơn 300 .
"Vậy thì   bây giờ!" Bà Trịnh nổi giận : " cho thuê cao thì , nhưng nếu   mặt bằng nhà chúng  , nó  thể  ăn phát đạt  ?"
Bà Trịnh ngày thường mê tín, luôn cảm thấy Vương Mộng Mai  thể phất lên  là nhờ  tài vận của căn nhà .
"Nó mà rời khỏi đây,     ăn thất bại ngay lập tức!"
Bà Trịnh trong lòng nảy  ý nghĩ độc địa, luôn mong Vương Mộng Mai  nhất là đổi chỗ khác   ăn thất bại, đến lúc đó  lóc cầu xin  cho thuê . Đến lúc đó bà  sẽ cho thuê với giá hai nghìn một tháng! Ba nghìn!
Chồng bà Trịnh  vợ đang chìm đắm trong ảo tưởng,  nhịn  mà phá vỡ suy nghĩ của bà .
" thấy bà đừng   mơ nữa." Người   ăn  là vì    . Hơn nữa, nếu mặt tiền nhà  mang tài vận, thì  quán ăn sáng  đó  đóng cửa?
Bà Trịnh mạnh miệng : "Đó là vì  của nhà  đó  vượng!"
Hai vợ chồng  qua  , cuối cùng vẫn   cách nào. Bà Trịnh một bên miệng thì  cô   thì , nhưng bên   cũng hiểu rằng cho thuê , giá trung bình 500 một tháng  là cao,  thể cao hơn  nữa.
Đến cuối cùng, chồng bà Trịnh nản lòng : "Được , đừng  ở đó mà nghĩ bậy bạ nữa."
Ông  chỉ  hộp cơm  bàn: "Đi mà thanh toán nợ cho   ."
Còn  thanh toán, e rằng   đến  chuyện cũng  thèm  nữa.