Nghe  bà nội ruột của cô gần đây sức khỏe  , đang  viện ở trong đó.
Giản Phong đưa Giản Lê về nhà  vội vã  .
Giản Lê ở nhà sờ mó chỗ , nghịch ngợm chỗ , đợi đến trưa mới đủng đỉnh  chợ.
Lúc ,  cô đang bận rộn trong sạp hàng của ,  quầy   đến ba  đang  đợi.
Không  từ lúc nào, trong sạp hàng   thêm một cái chảo nhỏ, nối với bếp lò trong quán.
Trên chảo là đậu que xào và khoai tây sợi nóng hổi, còn  cô thì đang mồ hôi nhễ nhại rán trứng.
Một cái bánh nướng to hơn bình thường  xẻ  ở giữa, kẹp một cái trứng rán,  thêm mấy gắp rau xào. Có  sợ nhạt thì sẽ mua thêm một quả trứng vịt muối.
Một cái bánh kẹp như  giá năm hào, thêm một quả trứng vịt muối nữa là tám hào.
Giản Lê tròn mắt kinh ngạc,  ngờ  cô  tự mày mò  món mới để bán.
Vương Mộng Mai bận đến chân  chạm đất,   thời gian  chuyện với con gái.
Ba  khách   , lập tức   hai  khác đến.
Giữa trưa, khách  đến nỗi ùn ùn kéo đến, nhưng cứ chốc chốc   một , hai  ghé .
Vương Mộng Mai bận đến mức ăn  vài miếng    lên  tiếp.
Thư Sách
 bà  càng lúc càng vui. Đến hơn một giờ chiều, khách mới vãn.
Bà nấp  quầy hàng đếm tiền.
Bình thường một ngày chỉ bán  10-20 cái bánh nướng, hôm nay chỉ trong một buổi trưa  bán  hơn hai mươi cái!
Mà  là bánh kẹp, trứng vịt muối cũng bán  bảy, tám quả!
Chỉ trong một bữa trưa, bà  kiếm  hơn mười hai đồng!
Vương Mộng Mai nắm chặt xấp tiền. Bà    từng kiếm  tiền,  đây   ở xí nghiệp, lương tháng cao nhất cũng  hơn hai trăm.
  tiền   khác!
Bà bắt đầu nhẩm tính, từ sáng đến giờ, bà  kiếm  hơn mười lăm đồng. Đó là còn  tính đến lượt khách lúc năm, sáu giờ chiều. Cho dù lúc đó khách  đông bằng buổi trưa, thì tính  một ngày cũng kiếm  hai mươi đồng.
Một ngày hai mươi đồng, một tháng là… 600 đồng!
Trừ  chi phí, một tháng ít nhất cũng lãi  ba, bốn trăm.
Trong mơ Vương Mộng Mai cũng  ngờ cái quán nhỏ của   thể kiếm  nhiều tiền như .
Bà véo  đùi  một cái, “Ái da” một tiếng, lúc  mới    là mơ,  vui sướng  phá lên.
Giản Lê     ngây ngô, cũng vui lây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-18chuong-18.html.]
“Mẹ,    nghĩ  bán bánh kẹp ?”
Món    cô gợi ý, mà là  cô tự nghĩ .
Vương Mộng Mai liếc mắt: “Con nghĩ  đầu óc cứng nhắc lắm ? Cái thứ  chẳng  ở cổng trường cấp ba  bán ? Làm cũng đơn giản.”
Chỉ là  đây dù thấy   bán nhưng bà   nghĩ đến việc bán ở chợ.
Bà luôn cho rằng đồ ăn bên ngoài  đắt   sạch sẽ, thà tự  ở nhà còn hơn. Lấy ví dụ như cái bánh kẹp , tự xào ít rau, rán cái trứng  kẹp  bánh, cùng lắm cũng chỉ hết hai, ba hào.
Vậy mà ở ngoài   bán những năm hào, tám hào, đúng là đắt cắt cổ.
Với tư cách là  mua, mỗi  thấy Giản Lê và Giản Phong tiêu tiền mua đồ ăn vặt bên ngoài, bà đều cảm thấy lãng phí.
 với tư cách là  bán, Vương Mộng Mai cảm thấy… sướng thật.
Bà muộn màng nhận , hóa  bán thứ   kiếm tiền đến thế.
Giản Lê gật gù: “Đương nhiên  ạ.”
Ngành ăn uống, món nào chẳng lãi một nửa. Đó là bây giờ   đồ ăn chế biến sẵn, chứ  ,  cái thời mà đồ ăn chế biến sẵn đầy rẫy, một món ăn từ lúc là bán thành phẩm đến miệng thực khách, tỷ suất lợi nhuận ít nhất cũng gấp bốn, năm .
Vương Mộng Mai hào hứng : “Ngày mai  sẽ  thêm bánh nướng, tối bán  hết cũng  ,  sẽ mang  cổng trường cấp ba của xí nghiệp bán.”
Lúc , chỉ  học sinh chuẩn  lên lớp 12 là còn  học. Vương Mộng Mai định  cổng trường xem thử. Bảo bà bỏ quầy hàng hiện tại để  bán rong thì  , nhưng mỗi ngày  cổng trường bán đồ ăn tối,   giải quyết hết  bánh trong ngày thì    thể.
Giản Lê  vẻ mặt đầy phấn chấn của ,  chút ngỡ ngàng.
Kiếp , kể từ khi cô  đại học,  cô lúc nào cũng mang vẻ mặt đầy oán hận.
Những sai lầm trong quá khứ khiến cả gia đình  gượng dậy nổi. Mỗi khi nhớ , Vương Mộng Mai  thấy đau lòng. Những đêm bố cô thở dài,  cô cũng trằn trọc với những hối hận và oán trách   nên lời.
Sự oán hận kéo dài khiến gương mặt bà Vương Mộng Mai lúc nào cũng mang một nét khổ sở. Giống như bất kỳ  phụ nữ nào  hy sinh mà   đền đáp, vì   oán trách ai, bà trở nên nghi ngờ với  thứ mới mẻ và mất niềm tin  cả  nhà.
Hình ảnh đó ở kiếp   quá sâu đậm, khiến Giản Lê quên mất rằng,  cô của hiện tại vẫn   là  phụ nữ đa nghi và luôn sợ hãi rủi ro  cú sốc “một   rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”.
Bà cũng sẽ vắt óc tìm lối thoát, cũng sẽ thử  những con đường ít  dám .
Giản Lê: “Mẹ  cổng trường cấp ba bán    ạ? Những  bán hàng rong khác  chiếm hết chỗ , giờ    khi  tranh giành . Hay là để con với bố  cùng  nhé.”
Vương Mộng Mai: “Không cần!”
“Con tưởng  ngốc ? Bây giờ các trường cấp ba đều nghỉ hè , chỉ  khối 12  học thêm thôi, học sinh ít lắm. Con bé nhà dì Phương con cũng , tối nó tan học  ngoài chẳng  hàng quán nào cả,   về nhà ăn thôi.”
Vương Mộng Mai hất cằm: “Mẹ chỉ  trong hè  thôi,  năm học là  nghỉ.”
Thành phố lớn như , dù tối   bán rong, bà cũng  nhất thiết  nhắm  mỗi trường cấp ba của xí nghiệp. Việc gì  tranh giành địa bàn với  khác, cùng lắm thì bà tìm một chỗ mới.
Vương Mộng Mai  nghĩ thông, cũng từ chối lời đề nghị giúp đỡ của con gái.
“Con đừng  lượn lờ  mặt  nữa. Đã  khám bệnh xong  thì ngày  về quê ngoại nghỉ hè !”
Mấy hôm nay nó cứ chạy lăng xăng,  mà ngứa tay  đánh .