Thoáng một cái    tháng Chạp.
Quán ăn nhỏ của Vương Mộng Mai buôn bán ngày càng phát đạt. Đến mùa đông, món thần thánh như lẩu cay  càng  yêu thích. Một bát lớn nóng hổi,  cả thịt cả rau. Những học sinh rủng rỉnh tiền hơn một chút  thể gọi thêm một phần thịt bò cuộn giá một tệ.
Một bát lẩu cay, ăn kèm với một cái đùi gà rán,  thêm một chiếc bánh nướng nóng hổi.
Giá cả tuy   đắt, nhưng học sinh tuổi dậy thì  cực kỳ mê món .
Sức ăn của Giản Lê cũng lớn hơn hẳn. Vốn đang ở tuổi ăn tuổi lớn,  thêm việc luyện quyền, lượng calo cô  tiêu thụ mỗi ngày lớn đến đáng sợ. Có những lúc  con bé ăn cơm, Vương Mộng Mai còn sợ nó ăn đến nghẹn.
Ăn nhiều, chiều cao của Giản Lê cũng tăng vùn vụt. Cô bé nhanh chóng vượt qua mốc 1m70, và đang  đà phát triển đến 1m75. Hầu hết các bạn nam trong lớp đều  cao bằng cô, khiến cô lúc nào cũng cao nổi trội giữa đám đông.
Vương Mộng Mai  mừng   lo.
“Cao thế ,     mà tìm bạn trai.”
Giản Phong đang định cởi áo  tắm,   liền  thẳng: “Sao nào? Em còn  nó tìm đứa nào  mét tám ?”
Giản Phong hậm hực, đừng  mét tám, cho dù là mét chín, con gái cưng của  mà  thích ai thì đó là phúc của đứa đó!
Vương Mộng Mai nghĩ  cũng thấy đúng, nhưng vẫn  phục thái độ của Giản Phong, bèn vặn  một câu: “Thế nhỡ con gái   thích đúng một   lùn thì ? Với , cũng  thể chỉ   chiều cao , nhỡ   cái gì cũng ,  chẳng lẽ   đồng ý?”
Giản Phong  cởi áo nữa,  xuống mép giường, im lặng  .
Vương Mộng Mai: “…Anh đừng  lúc nào cũng thế, em  đều là sự thật cả.”
Bà vốn dĩ chỉ đang cân nhắc một cách thực tế thôi. Con gái lớn lên tìm đối tượng,   nhiều đứa khăng khăng  theo ý    lời cha .
Lấy ví dụ như một gia đình trong khu tập thể ngày , cô con gái duy nhất của họ đem lòng yêu một thằng nhóc tóc vàng lêu lổng, sống c.h.ế.t đòi gả cho bằng . Gia đình  đánh  mắng,  cấm đoán, nhưng cuối cùng vẫn đành chịu thua.
Mẹ của cô gái đó  đây từng  công việc rửa bát ở quán bà nửa năm, hễ nhắc đến là  . Con gái bà  kết hôn với thằng nhóc tóc vàng   nửa năm  cãi vã đánh . Thế , cuộc hôn nhân kéo dài hơn một năm thì cô  bế con gái về nhà ngoại.
Lúc  thì    nghĩ thoáng , cũng   nữa, xin nghỉ việc ở chỗ Vương Mộng Mai để về nhà chăm cháu ngoại.
“Trước đây   cho nó gả, nó cứ nhất quyết đòi gả. Bây giờ thế  cũng , dù  cũng  nếm mùi đau khổ , con bé mang con về thì vợ chồng  nuôi cho. Tranh thủ lúc nó còn trẻ, bảo nó  học lấy cái nghề,     đàn ông lừa, ít nhất cũng  một cái nghề trong tay để phòng .”
Bây giờ cô con gái đó đang học việc ở một tiệm cắt tóc lớn. Lần  Vương Mộng Mai  cắt tóc còn gặp .
Vương Mộng Mai dùng câu chuyện của nhà  khác  ví dụ, cố gắng để Giản Phong chấp nhận sự thật rằng con gái sớm muộn gì cũng sẽ lấy chồng.
Giản Phong  xong, tâm trạng  càng tồi tệ hơn.
“Con gái của ,    thể thích một thằng nhóc tóc vàng !”
Vương Mộng Mai: “Thì em đang ví dụ thế thôi. Tiểu Lê nhà  chắc chắn  thèm để mắt đến loại  đó, nhưng ý em là   đến lúc đó nó cũng  tìm  theo ý chúng  ,   chuẩn  sẵn tâm lý .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-206chuong-206.html.]
Giản Phong   chuẩn  tâm lý  chút nào.
Ông chỉ   dọa cho tất cả những “mối nguy” tiềm tàng xung quanh Giản Lê chạy mất dép,  nhất là con gái cứ ở bên cạnh họ cả đời,  bao giờ rời .
Vương Mộng Mai liếc xéo ông: “Thôi  ,    mua một dãy nhà , tương lai chúng  ở chung một dãy!  là càng  càng vớ vẩn,  ngủ!”
Vương Mộng Mai xoay   xuống. Giản Phong càng nghĩ càng thấy ấm ức, bèn  khỏi phòng, gõ cửa phòng  sách của con gái.
Giản Lê đang ở trong phòng chạy deadline bản thảo, tóc tai rối bù như tổ quạ. Mở cửa  là một ông bố trông kỳ quặc lạ thường.
“Bố, muộn thế  ,  việc gì  ạ?”
Giản Phong im lặng bước . Trong phòng sách của Giản Lê   nhiều giá sách. Từ khi con gái   vẽ truyện tranh, ông  đặc biệt đóng cho cô một chiếc bàn gỗ rộng để  bàn vẽ. Bây giờ,  giờ học là Giản Lê    bài tập và vẽ vời, trong phòng   cũng là bản phác thảo.
Giản Lê mang vẻ mặt “ nhất là  chuyện quan trọng đấy”.
Giản Phong lúng túng bắt chuyện.
Dạo  học hành  căng thẳng ? Cơm ở trường ăn  quen ? Có chuyện gì cần bố giải quyết ?
Giản Lê: “…Rốt cuộc là bố  chuyện gì!”
Tháng  cô sắp trễ deadline bản thảo , đang bận c.h.ế.t  !
Lúc , Giản Phong mới ấm ức   ý định của , dặn dò Giản Lê   yêu sớm.
“Bố    là   tìm, nhưng chúng   tìm cho kỹ. Tương lai lên đại học, chúng   gây dựng sự nghiệp   hẵng chọn.”
“Tuổi   quá nhỏ, nhỏ quá thì  chín chắn. Cũng   quá lớn, nếu  sẽ   chủ đề chung. Tốt nhất là hơn con một chút, một chút thôi là . Sự nghiệp cũng  thành công một chút, bác sĩ, công tố viên là  . Còn  xem gia đình đối phương nữa, gia đình quá  thì chúng   cần, quá kém thì  càng  …”
Giản Lê: …
Thư Sách
Đẩy bố  khỏi cửa phòng, Giản Lê bực bội : “Đêm hôm khuya khoắt bố  ngủ , chỉ để  với con những điều  thôi ? Con  tìm,  tìm là  chứ gì!”
Ai đó quản bố cô !
…
Ngày hôm , Giản Lê kể chuyện  cho Trình Du , Trình Du gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng tình.
“Giống hệt bố tớ! Mấy hôm ,  khi  công tác, ông  còn cố tình gọi tớ  phòng sách, chỉ để hỏi tớ ở trường  yêu đương !”
Trình Du la lên: “Cậu  xem ông     công tác đến ngớ ngẩn  ! Tớ mà  thì cũng  đời nào  cho ông  !”
Giản Lê: “Trọng điểm của   vấn đề  đấy… Bố    công tác ?”
Trình Du “ừ” một tiếng: “Mẹ tớ chắc cũng sắp  , mấy ngày nay điện thoại của bà cứ reo suốt.”