Đối với ông Trình Tùng và bà Đào Hàm Kim mà , con trai và con gái của họ là hai thái cực trái ngược.
Một bên là cô con gái chủ kiến, hiền lành đến mức bảo mẫu bắt nạt. Một bên là con trai quá chủ kiến, thể chọc thủng cả trời.
Trình Du than thở với Giản Lê một tràng về những giai thoại kỳ quặc của trai , bao gồm nhưng giới hạn ở việc từ nhỏ tranh luận với giáo viên, động một tí là nghi ngờ khác, cả thèm chóng chán, nhiều thứ học nửa vời bỏ, đúng chuẩn một cực kỳ kén chọn và khó chiều!
Trình Du bực bội: “Anh học ngành xây dựng, dạy học tình nguyện cái nỗi gì chứ!”
Giản Lê: “…Nếu tớ nhớ lầm thì trai học ở Kinh Đại mà?”
Loại trường top đầu như , đừng là dạy học tình nguyện, chuyện gì kinh thiên động địa hơn cũng chẳng gì lạ.
Trình Du hậm hực hồi lâu, cuối cùng mới lấy món quà mà cô để khi .
“Đây là tớ bảo tớ đưa cho cô Vương.”
Đó là một chiếc khăn lụa Hermès, cùng với một nghìn tệ đựng trong phong bì.
Trình Du : “Tiền là tiền cơm của tớ.”
Giản Lê: “…Cậu tuổi heo ?”
Không tuổi heo thì cũng thể nào ăn hết một nghìn tệ !
Trình Du: “Mẹ tớ là bù cho tiền cơm , cộng với thời gian còn của học kỳ .”
Trình Du ương bướng nghển cổ, vẻ nếu Giản Lê nhận thì cô sẽ đến nữa.
Giản Lê đành nhận lấy tiền, làu bàu: “Đôi khi tớ thật phát điên với đám phú nhị đại các .”
Cô lụng vất vả bao năm nay mới tích cóp đến vạn tệ.
Cũng đến bao giờ mới mua nổi một chiếc khăn Hermès.
Thư
Thấy Giản Lê nhận tiền, Trình Du mới vui vẻ trở , và bắt đầu thực thi quyền lực của .
“Tớ gọi món!”
Trước đây ăn ké, ngại dám gọi món thích , ngen c.h.ế.t cô .
Giản Lê: “Gọi gọi , ăn gì cứ gọi!”
Khách sộp khác.
Tiền đưa cho Vương Mộng Mai, bà hoảng hốt, lập tức đòi trả .
“Làm gì mà ăn nhiều đến thế!”
Giản Lê: “Mẹ cứ cầm , nhà thiếu tiền .”
Nhân tiện, cô bé cũng cho Vương Mộng Mai giá của chiếc khăn lụa.
Vương Mộng Mai xong ngẩn cả : “Chỉ một cái khăn lụa mà tận 3000 tệ á?!”
Bà đến sờ cũng dám sờ, tay dầu mỡ, sợ sờ một cái là hỏng mất cái khăn 3000 tệ.
Giản Lê gãi tai: “Thôi , chờ con kiếm tiền, con mua cho cả đống!”
Cái bánh vẽ Giản Lê dám vẽ, chứ Vương Mộng Mai cũng dám ăn.
“Bạn học của con nhà gì ?”
Chắc là quan tham gì chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-208chuong-208.html.]
Giản Lê: “Mẹ nghĩ nhiều , nhà là nhà khoa học và kỹ sư trưởng đấy ạ.”
Theo lời Trình Du, bố cô là kỹ sư trưởng, lương một năm tính theo tháng mà tính theo phần trăm hoa hồng. Mẹ cô càng lợi hại hơn, giá trị của những bằng sáng chế trong tay bà khó mà đong đếm . Đó là kể đến tài sản cố định từ đời ông bà ngoại, ở thủ đô còn một căn nhà tứ hợp viện, loại thể thấy cả Cố Cung.
Trọng điểm của Vương Mộng Mai lập tức lệch sang hướng khác, bà bắt đầu rả bài ca học tập mỗi ngày: “Con xem, sách chính là ích! Phải học cho giỏi ! Nhất định học lên cao!”
Giản Lê: “…”
Trình Du trả tiền, nên cũng chỉ gọi những món thích.
Khoai lang ngào đường, Địa Tam Tiên, trứng xào ớt xanh.
Giản Lê: “Làm ơn gọi món mặn nào ?”
Sao giàu thích ăn chay ?
Trình Du lắc đầu nguầy nguậy: “Tớ chỉ thích ăn mấy món thôi!”
“Không thích ăn ớt xanh ?”
“Ai , tớ cực kỳ thích ăn ớt xanh! Ớt xanh là ngon nhất!”
…
Trong khí ồn ào náo nhiệt , kỳ thi cuối kỳ cũng nhanh chóng đến.
Có lẽ là vì khúc mắc với bố cởi bỏ, Trình Du cuối cùng cũng chú tâm hơn một chút, còn ngủ gật suốt ngày, thỉnh thoảng cũng chịu giảng. Các giáo viên bộ môn cũng còn chuyện phiếm ngoài lề trong lớp, mà tập trung ôn những kiến thức trọng tâm.
Cuối cùng, kỳ thi cuối kỳ cũng trôi qua trong sự lo lắng của .
Thầy Khương bục giảng dặn dò những điều cần chú ý trong kỳ nghỉ đông.
“Không ném pháo cống rãnh, càng bơi mùa đông, trượt băng sông hồ tự nhiên, đường chú ý kẻo móc túi, theo lạ vũ trường…”
Thầy Khương: “Các em đừng thấy thầy những chuyện cũ rích, tờ thông báo những điều cần chú ý của trường, tất cả đều là “công trạng vĩ đại” của các “tiền bối” đấy
Các bạn học phá lên.
Ba ngày , kết quả thi dán lên. Một bộ phận học sinh nổi nữa, mang cái thành tích về nhà, chắc chắn là ăn Tết ngon.
Giản Lê tìm thấy tên bảng vàng.
Hạng 39 khối.
Có tiến bộ hơn một chút.
Nhận lấy tập bài tập nghỉ đông nhiều hơn cấp hai vài , Giản Lê chính thức bắt đầu kỳ nghỉ dài đầu tiên của đời học sinh cấp ba.
Trình Du vẫn đội sổ lớp, nhưng tin là thứ hạng khối tiến bộ, lọt top 300.
Hai thu dọn bài tập nghỉ đông bước khỏi khu học tập. Tầng một và tầng hai là các chị lớp 12 vẫn nghỉ. Họ tựa cửa sổ các em lớp 10 và 11, trong mắt là sự ngưỡng mộ, mà là sự tiếc nuối ước gì thời gian thể trở .
Lớp 10 và 11 nghỉ từ mùng 8 tháng Chạp, trong khi lớp 12 đợi đến 27 tháng Chạp, ăn Tết xong mùng 8 đến trường.
Trình Du xoa xoa cánh tay: “Đáng sợ thật.”
Giản Lê: “Đáng sợ chứ, một năm rưỡi nữa thôi, trong đó chính là chúng đấy.”
Trình Du: “…Cậu đừng nữa.”
Cô nghĩ đến chuyện xa xôi như .
Cơn ác mộng lớp 12 còn ở phía xa, đối với học sinh lớp 10, chỉ kỳ nghỉ đông vui vẻ.