Vương Mộng Mai nghĩ đến chuyện của Triệu Hiểu Bằng, cũng hiểu tại  các quán lẩu cay  mọc lên nhanh như .
Mở quán ăn, nếu  tự   nấu, chỉ thuê , thì chi phí sẽ quá cao.
Ngược , những loại hình đơn giản như thế , dễ thao tác,  cần gia vị cầu kỳ, thì   dễ .
Trên phố Trường Thanh,  chỉ xuất hiện các loại quán lẩu cay, năm nay còn mở thêm hai quán ăn sáng và một quán chuyên bán mì sợi.
Vương Mộng Mai ngửi thấy một luồng sinh khí mới.
Quả nhiên,  khi  một vòng  ngóng, bà vui mừng trở về.
Công trường bệnh viện vẫn  thi công xong, nhưng mấy khu nhà dân che chắn phía bệnh viện   xác nhận sẽ  phá dỡ di dời.
“Sau khi phá dỡ, con đường  cửa  sẽ  mở rộng.”
Đến lúc đó, cổng bệnh viện  mở , quán của bà sẽ  ngay đối diện cổng chính!
Tuy  đây   dự đoán, nhưng vẫn  phấn khích bằng việc nhận  tin tức xác thực như bây giờ.
Sở dĩ  phố Trường Thanh mở nhiều quán ăn như , đều là đến để chiếm chỗ , chờ đợi bệnh viện bắt đầu hoạt động.
Bên cạnh quán của Vương Mộng Mai, một tiệm tạp hóa   mở , mặt tiền còn lớn hơn cả quán của bà.
Bên trong  chia thành nhiều khu vực khác , bán phích nước, giường gấp, chậu, còn  bán cả sữa, yến mạch, vừng đen,  cả quần áo, giày dép, tất vớ…
Phía   một quầy, bày đủ các loại thuốc lá.
Vương Mộng Mai lập tức hiểu , chủ cửa hàng  cũng   dạng , chỉ riêng giấy phép bán t.h.u.ố.c lá  tốn  ít tiền.
Giản Lê : “Đây chẳng  là một siêu thị nhỏ  ạ?”
Siêu thị lớn nhất ở thành phố Đào Thành hiện nay  ở tòa nhà bách hóa,  tầng hai,   thang máy, đó  là nơi mà  dân địa phương cảm thấy sang trọng nhất.
Giản Lê  khỏi cảm thán, bất kể thời đại nào cũng  những  nhạy bén.
Chủ nhà   tay nhanh như , vị trí mặt bằng  còn  thể đối diện cổng chính bệnh viện,    xa, chỉ trong vài năm tới, mặt bằng   thể kiếm  cả triệu tệ.
Ban đầu xung quanh   nhiều cửa hàng buôn bán, bây giờ đột nhiên  thêm nhiều như , phố Trường Thanh lập tức trở nên náo nhiệt.
Quán ăn của Vương Mộng Mai, bên trái là siêu thị nhỏ, bên  là một nhà thuốc.
Siêu thị nhỏ  là nhà riêng, bà chủ chính là chủ nhà. Một  phụ nữ trông  vẻ khôn khéo, tháo vát đến quán của Vương Mộng Mai ăn cơm, bắt chuyện với bà.
Vương Mộng Mai thích giao thiệp với những  nhanh nhẹn, hai   chuyện vài câu, đều  khách sáo với .
Siêu thị tuy lớn, nhưng cũng là hai vợ chồng cùng . Người chồng cả ngày ngậm điếu thuốc, quản lý việc bốc dỡ hàng hóa. Người vợ thì tiếp khách. Hiện tại bệnh viện  mở, khách đến phần lớn là các chủ cửa hàng trong phố. Bà chủ nhanh chóng nhớ mặt những   đến, thường xuyên tranh thủ lúc vắng khách mang một nắm hạt dưa  tìm  buôn chuyện.
Nhà thuốc bên  thì thuê mặt bằng, trang trí xong cũng là hai vợ chồng cùng . Người chồng  thể xem các bệnh đau đầu sổ mũi,  vợ thì quản việc bốc thuốc.
Bà chủ siêu thị, Diêu Phượng,  cắn hạt dưa  cảm thán: “Ba chị em  coi như là hoa khôi của phố  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-215chuong-215.html.]
Vương Mộng Mai thì khỏi  , gia đình   xinh ,  một ai .
Bà chủ tiệm thuốc, Trang Yến, mắt phượng mày ngài, mũi cao, vóc dáng yêu kiều,  còn thích trang điểm.
Diêu Phượng  ngang qua Trang Yến, ngửi thấy một mùi nước hoa.
Diêu Phượng sờ sờ mặt : “Các cô đừng   thế , hồi trẻ  cũng là một đóa hoa đấy, cũng thích dùng nước hoa lắm.”
Diêu Phượng bây giờ  sinh hai cô con gái, vòng eo ngấn mỡ khiến    thể tưởng tượng   đây cô từng là một đóa hoa.
Trang Yến che miệng : “Thôi  , để em xịt cho đóa hoa của chúng  một ít nước hoa.”
Nói , cô lấy từ trong túi  một lọ nước hoa, xịt một chút lên  Diêu Phượng.
Diêu Phượng cũng  ngại,  đầu  liền  tìm ông chồng đang  ngủ  quầy: “Này, ông ngửi thử xem.”
Khổ nỗi chồng cô  là    thưởng thức, ngơ ngác : “Ngửi gì… Mùi gì thế , sặc c.h.ế.t , mau về tắm rửa !”
Diêu Phượng tức giận đánh chồng một cái: “ là đàn gảy tai trâu!”
Mấy  phụ nữ đều  phá lên.
…
Các cửa hàng  phố Trường Thanh đều đang dồn sức, chờ đến ngày khai giảng để giành giật học sinh.
Chờ mãi chờ mãi, cuối cùng cũng đến ngày 16 tháng Giêng.
Thư Sách
Học kỳ mới bắt đầu. Vừa tan học, đám học sinh  ùa về phía phố Trường Thanh.
Chẳng qua  , họ  thêm  nhiều lựa chọn.
Cả một con phố đều ám mùi lẩu cay,   cũng bay mùi cay nồng.
“Khai trương cửa hàng mới, đại hạ giá, ưu đãi 50%!”
“Ăn một tặng một!”
“Lẩu cay tặng miễn phí món chính".
Cả một con phố lẩu cay, xem đám học sinh hoa cả mắt.
Trình Du giơ bốn ngón tay lên với Giản Lê: “Mở mới bốn quán lận.”
Mẹ của Giản Lê    bây giờ!
 Vương Mộng Mai  sợ. Dù cho lượng khách  giảm  một nửa, bà vẫn cứ bán lẩu cay và mì chua cay của .
“Làm kinh doanh mà, nhà nào cũng  thôi. So kè   là xem ai nhất thời đông khách, mà là xem ai trụ  lâu.”
Bà  cần  trả tiền thuê nhà,   quán ăn nhỏ ở tầng hai, nên    cần  lao  cuộc chiến về giá với các đối thủ.
Vương Mộng Mai cho rằng thị trường lớn như , một  bà cũng  thể thâu tóm hết , nên cũng  mấy để tâm đến các đối thủ cạnh tranh.