Trở về năm 95 làm giàu hàng ngày - Chương 240:chương 240

Cập nhật lúc: 2025-09-07 07:29:09
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Mộng Mai nhanh chóng hành động. Đầu tiên, bà liên hệ với chủ nhà của vợ chồng Trang Yến.

Bà chủ nhà Vương Mộng Mai từng gặp mặt. Trước đây, khi thủ tục kinh doanh cho con phố Trường Thanh, các chủ nhà phố đều quen .

Đương nhiên, Vương Mộng Mai hỏi thẳng chuyện cho thuê nhà ngay, mà bắt đầu bằng vài câu hỏi thăm.

Bà chủ nhà cũng cả một bụng tâm sự trút . Bà tuổi, chút mê tín nên luôn cảm thấy chuyện của vợ chồng Trang Yến thật xúi quẩy, hỏng cả phong thủy mặt bằng của bà.

“Mấy hôm nữa tìm mấy thầy về, sửa vận khí cho căn nhà mới .”

Vốn dĩ bà cho vợ chồng Trang Yến thuê nhà là vì hai nhà chút họ hàng xa.

Ai mà ngờ xảy chuyện như ?

Hôm đó Diêu Phượng ầm ĩ phố đủ, đó còn đến tận nhà Trang Yến gây sự.

Chồng của Trang Yến vốn là hiền lành, cuối cùng cũng tức giận đến mức động tay động chân với vợ. Đã động thủ thì Trang Yến cũng đánh , cãi vã đến cuối cùng, nếu đẻ của Trang Yến đến khuyên can, lẽ hai vợ chồng dắt tòa ngay lập tức.

Trang Yến lóc, trong miệng là những lời như ly hôn thì mất mặt, ly hôn cả nhà dám ngẩng đầu lên.

“Mày xem cái con bé c.h.ế.t bằm , mày thể chuyện như hả!”

Sao thể ngoại tình chứ?

Trang Yến giường, tiếng của cho đầu óc cuồng.

Tại ngoại tình?

cũng .

Tóm là cảm thấy phiền phức. Nhìn đàn ông do gia đình chọn lựa với cuộc sống hề đổi thấy phiền, những phụ nữ xung quanh thấy phiền, những luôn thúc giục họ sinh con thấy phiền, tất cả thứ đều thấy phiền.

Cô  sinh an phận với sự tầm thường, nhưng giãy giụa trong cuộc sống thấy lối . Nói tóm , trong lồng n.g.ự.c cô  là một trái tim yên phận.

Mẹ đẻ của cô tức đánh cô  nhưng nỡ.

Cuối cùng chỉ thể ôm mặt : “Bây giờ mày chuyện như , bảo tao với bố mày và các mày ở quê sống thế nào đây.”

Cả nhà một bại hoại gia phong, chẳng sẽ đ.â.m chọc lưng đến c.h.ế.t !

Trang Yến mặt vô cảm.

Mẹ cô đủ mới kéo tay cô cầu xin: “Con hãy sống cho tử tế , chồng con giỏi giang hơn khác, còn đủ nữa? Bây giờ con mà ly hôn thì sống thế nào. Nghe lời , hai vợ chồng ngoài ăn vài năm, đợi còn bàn tán nữa thì hãy về.”

Trang Yến gì, coi như cô  đồng ý, khuyên con rể, suýt nữa thì quỳ xuống mặt .

con rể vốn dễ chuyện chỉ hút hết một bao thuốc, cuối cùng chỉ một câu.

Ly hôn.

Trang Yến thản nhiên : “Ly thì ly!”

Trong thời đại mà tỷ lệ ly hôn còn cao , hai họ nhanh chóng tòa thủ tục.

Bà chủ nhà càng thêm phiền lòng, thật sự tìm thầy về xem phong thủy.

Một cặp vợ chồng trẻ đang yên đang lành, đến đây mở cửa hàng một , đầu ly hôn. Bà chủ nhà đúng là nỗi khổ nên lời.

Vương Mộng Mai nhân lúc bà chủ nhà tìm thầy về, kéo bà một góc hỏi xem căn nhà định xử lý thế nào, là bán cho thuê.

Bà cụ liền là cho thuê. Vương Mộng Mai trong lòng chút thất vọng, nhưng cũng thể hiểu .

Bệnh viện đối diện xây hơn một năm, bây giờ cũng sắp công, qua Tết là nơi sẽ chính thức hoạt động.

Bây giờ đến kẻ ngốc cũng khu sẽ sầm uất.

Vương Mộng Mai hỏi: “Vậy căn nhà , bà định cho thuê bao nhiêu?”

Bà cụ miệng thì xui xẻo, nhưng giá hề mơ hồ, giơ lên một ngón tay.

Một nghìn tệ một tháng?

Vương Mộng Mai chìm suy tư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-240chuong-240.html.]

Bà vẫn mua nhà.

Lần theo lời khuyên của Lâm Tuệ mua mặt bằng thể là quyết định đúng đắn nhất trong đời bà.

Vương Mộng Mai cũng nếm vị ngọt.

Ban đầu bà cảm thấy chị Trịnh là trường hợp đặc biệt, nhưng khi chuyển đến phố Trường Thanh, bà tận mắt chứng kiến cách hành xử của một chủ nhà con phố .

Nhà nào kinh doanh , chủ nhà liền tăng tiền thuê. Có tăng một hai trăm, vẫn còn trong phạm vi chấp nhận , nhưng những chủ nhà giá tăng thẳng 500.

Ví như con phố vốn một nhà bán bánh rán, họ dùng bột ủ nhồi nhân hẹ, trứng và miến, đó ép thành những chiếc bánh dẹt chiên chảo. Bánh to bằng bàn tay, bán 5 hào một chiếc.

Mỗi ngày, sớm tối, mùi thơm của dầu mỡ theo gió bay , học sinh ghé ăn ngày càng đông.

Chủ nhà của họ là một ông già góa vợ, thấy cặp vợ chồng trẻ kinh doanh phát đạt, liền thẳng thừng hét giá tăng 500 tệ tiền thuê nhà. Một tăng giá đuổi họ mất.

Ông già góa vợ tìm một giúp việc, hai cũng học theo loại bánh rán đó.

Ông già cũng tính toán, khi tăng tiền thuê nhà, ông đến giả vờ đáng thương, rằng già , chân cẳng còn nhanh nhẹn, ăn món đó nhưng .

Cặp vợ chồng bán bánh bụng, thấy là chủ nhà nên chỉ cho ông cách .

, ông già góa vợ tuy cướp việc kinh doanh, nhưng thật sự ăn thuận lợi.

Thấy trường hợp thành công , con phố cũng vài nhà học theo.

Tuy kết quả cuối cùng , nhưng điều cũng nhắc nhở Vương Mộng Mai.

Không mặt bằng của , ăn lúc nào cũng yên tâm.

Đặc biệt là Giản Phong dự định sẽ mở rộng kinh doanh, càng thể thường xuyên đổi địa điểm.

, khi chủ nhà của vợ chồng Trang Yến bán, Vương Mộng Mai liền tìm Diêu Phượng.

Diêu Phượng mở cửa, thấy Vương Mộng Mai xách theo đồ đến thăm .

Sống mũi Diêu Phượng cay xè, suýt nữa thì bật .

Đối với Vương Mộng Mai, bà  cảm thấy hổ thẹn, hối hận.

Vương Mộng Mai lảng sang chuyện khác, lấy những thứ mang đến: “ chút đồ ăn, đây là thịt bò sốt, đây là sủi cảo mới gói hôm nay, chị để đông trong tủ lạnh, thể ăn mấy ngày. Còn ít miến, là miến chồng thu mua ở huyện Quỳ về, đều là thủ công, trộn bột sắn…”

Mắt Diêu Phượng hoe đỏ: “Chị đến thăm .”

 

Diêu Phượng   nhiều bạn bè, cũng chỉ đến khi mở cửa hàng ở phố Trường Thanh mới quen Trang Yến và Vương Mộng Mai, hai bạn thiết.

Nghĩ đến Trang Yến, tâm trạng Diêu Phượng chùng xuống.

Vương Mộng Mai quanh, gia cảnh của Diêu Phượng thực cũng tệ, ở trong một căn nhà ba tầng tự xây, sân rộng rãi, còn nuôi mấy con gà vịt.

Diêu Phượng rót cho Vương Mộng Mai một cốc nước, hai chuyện phiếm.

Cuối cùng vẫn là đến chuyện của Trang Yến.

Diêu Phượng khàn giọng : “ chỉ hiểu, tại như ? Tại chồng như ?”

Thư

Trong lòng Diêu Phượng ngoài việc hận họ coi là kẻ ngốc, còn nhiều điều thể lý giải.

Rốt cuộc sai điều gì mà hai cận nhất đồng thời phản bội?

Vương Mộng Mai nên khuyên từ , chỉ lặng lẽ lắng Diêu Phượng hết.

Diêu Phượng rằng chồng cô từ hôm đó về nhà, tính đến nay nửa tháng, chỉ mới về một hôm .

Ban đầu Diêu Phượng hận, nhưng theo thời gian trôi qua, cô vì việc chồng về nhà mà trằn trọc yên. Lúc thì cảm thấy về thì thôi, cùng lắm thì ly hôn. Lúc thì tủi , vất vả mấy chục năm, cuối cùng rơi kết cục . Lát cảm thấy thể ly hôn, ly hôn con cái sẽ ?

Đến hai ngày khi chồng cô về, cô mỉa mai một câu: “Anh còn đường về ?”

Người chồng một chút hối cũng , lạnh một tiếng: “Cô sống cùng nữa thì thôi, ngày mai chúng thủ tục.”

Diêu Phượng nên lời, chồng như nắm điểm yếu.

Loading...