Giản Lê mà thèm thuồng. Kiếp cô việc quần quật như trâu như ngựa, mà cuối cùng vẫn một đặt chân đến những thảo nguyên bao la.
“Bố ơi, ở bên đó những ngôi nhà phơi nho khô giống trong sách giáo khoa ạ?”
Cô vẫn nhớ mang máng bài học trong sách giáo khoa tiểu học về cách nho khô. Khi học bài đó, cô cũng thèm nhỏ dãi món nho khô như từng thèm trứng vịt muối Cao Bưu, quả dương mai mứt quả...
Giản Phong : “Bố thấy.”
Lần , ông đặt mua mấy bao tải nho khô. Người dân ở đó nhiệt tình và hiếu khách, còn dẫn ông tham quan.
Nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của con gái, Giản Phong : “Sau nhà cũng du lịch nhé.”
Trong chuyến , ông thấy du lịch, thậm chí còn cưỡi ngựa nữa.
Sau khi nghỉ ngơi đầy nửa ngày, Giản Phong vội vã xem mặt bằng mới.
Vừa thấy, vô cùng hài lòng.
Mặt bằng rộng hơn hai trăm mét vuông, cầu thang ở bên trái. Tầng sẵn cửa sổ và kính, cần lắp đặt thêm. Tầng đối diện với cổng bệnh viện, phía sân rộng hai, ba mét.
Vương Mộng Mai : “Em đợi về để hỏi xem tầng một cho thuê tự dùng.”
Giản Phong quả quyết: “Tự dùng.”
Anh giữa cửa hàng, khoa tay múa chân: “Chỗ , sẽ vài dãy kệ hàng giống như siêu thị. Bên là quầy thu ngân, cửa đặt một cái tủ lạnh, còn phía trong để trưng bày hàng mẫu và trữ hàng.”
Vương Mộng Mai hỏi: “Anh định biến tầng một thành siêu thị ?”
Vậy thì khác gì siêu thị của Diêu Phượng đây?
Giản Phong giải thích: “Đến lúc đó, hàng mẫu của cũng sẽ bày bán ở tầng một luôn.”
Khách lẻ đến mua thể bán trực tiếp tại tầng một.
Vương Mộng Mai hiểu, Giản Phong định mượn việc bán các mặt hàng thông thường để quảng bá sản phẩm của .
“Vậy… ai sẽ trông cửa hàng?”
Giản Phong suy nghĩ một lúc: “Tiểu Thạch vợ đang định tìm việc .”
Giản Phong đăng ký công ty mới và ngần ngại tuyển cả Tiểu Thạch và Tiểu Mạnh . Cả hai đều quyết tâm theo , vì Giản Phong cho mỗi một phần cổ phần danh nghĩa.
Giản Phong tiếp: “Cứ để vợ Tiểu Thạch đến . Sổ sách của siêu thị em nhờ Tiết Linh gộp sổ sách chung, sẽ trả lương cho cô .”
Để Tiết Linh quản lý sổ sách, nghĩa là siêu thị sẽ là một mảng kinh doanh riêng. Vương Mộng Mai thấy cũng hợp lý, dù hai cửa hàng cũng sát , chuyện gì bà cũng thể trông coi giúp.
“Được thôi.”
Nói là , Giản Phong nhanh chóng tìm đến lắp đặt kệ và sắp xếp đồ đạc. Đồng thời, tầng hai cũng bắt đầu thi công.
Thư
Tiền trong nhà gần như tiêu hết, Giản Phong liền cùng Tiểu Thạch và Tiểu Mạnh tự tay việc. Họ tự trộn xi măng, mua gạch, ngăn gian lớn ở tầng thành một văn phòng.
Giản Phong đặt đó hai chiếc ghế giám đốc cũ, mua thêm một chiếc bàn cũ. Anh nỡ lắp điều hòa, đó, chợ hoa mua một bức thư pháp in sẵn, rõ của ai , chỉ thấy bốn chữ “Trời đãi kẻ cần cù” theo lối rồng bay phượng múa. Ở góc phòng là mấy chậu cây xanh tiện tay mua về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-245chuong-245.html.]
Tầng hai dần thành hình, tấm biển hiệu mà Giản Phong đặt cũng giao tới.
Biển hiệu tầng một là “Siêu thị Trường Thanh”, còn tầng hai là biển hiệu thương hiệu của . Giản Phong đăng ký nhãn hiệu với cái tên “Thực phẩm Tiên Phong”, và tên công ty cũng dán ô cửa sổ lớn ở tầng hai.
Cuối cùng cũng sự nghiệp của riêng , Giản Phong hăng hái việc mệt.
Ôn Na, vợ của Tiểu Thạch, cũng nhanh chóng đến nhận việc và quen với Vương Mộng Mai. Ôn Na là nhanh nhẹn tháo vát. Giản Phong trả lương cho cô 300 tệ một tháng và bao một bữa ăn để trông cửa hàng. Cô hề chê ít, ngược còn ơn.
“Con em còn nhỏ quá, em tìm việc mãi mà ai chịu nhận.”
Buổi chiều cô đón con. Dù hứa sẽ trông con việc, vẫn đồng ý.
Vương Mộng Mai : “Em cứ yên tâm việc ở đây, nếu gì bận quá thì cứ với chị một tiếng.”
Ôn Na trông coi cửa hàng, buổi trưa thì qua chỗ Vương Mộng Mai ăn cơm. Cuộc sống nhanh chóng định. Giản Phong cũng gấp rút thiện việc trang trí để khai trương.
Vương Mộng Mai bận đến tối mắt tối mũi, mãi đến khi đột nhiên nhớ cuộc thi tiếng Anh của con gái, bà mới vội vàng hỏi Giản Lê.
Giản Lê đáp: “Mẹ ơi, con mang giấy khen về mà thấy ?”
Vương Mộng Mai: “…”
Bà thật sự quá bận rộn.
Giản Lê bĩu môi, vỗ vỗ tờ giấy khen tìm .
Giải Ba.
Tuy chỉ dừng ở vòng tuyển chọn cấp tỉnh, nhưng trong bảy học sinh của trường tham gia, cô là một trong hai duy nhất về tay trắng.
Cát Kỳ nhận giải thưởng nào.
Giản Lê huơ huơ tờ giấy khen: “Bố chẳng quan tâm đến con gì cả!”
Vương Mộng Mai cảm thấy áy náy, Giản Phong cũng chút áy náy.
Thực , Giản Lê thôi chứ để trong lòng. Cô khi bố bận rộn hơn, chuyện sẽ trở nên như . Bố bận rộn vì sự nghiệp thường sẽ như thế, giống như bố của Trình Du, quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi gặp mặt.
Giản Phong và Vương Mộng Mai vì chuyện mà cả đêm ngủ ngon.
Vài ngày , cửa hàng của Giản Phong trang hoàng xong và chọn ngày lành tháng để khai trương.
Tối hôm đó, Giản Phong và Vương Mộng Mai gọi Giản Lê phòng của họ.
“Bố … gì cơ ạ?” Giản Lê thể tin tai .
Giản Phong ôn tồn : “Bố và bàn bạc . Mặt bằng sẽ sang tên cho con.”
Hiện tại, gia đình ba bất động sản: căn nhà đang ở và mặt bằng kinh doanh của Vương Mộng Mai đều tên bà. Giờ đây, với mặt bằng mới mua , hai vợ chồng quyết định sẽ để tên của Giản Lê.
“Tiền thuê nhà hàng tháng, bố sẽ gửi một tài khoản tiết kiệm cho con. Đợi đến khi con đại học sẽ giao cho con.”
Giản Lê há hốc miệng.
Chuyện … nghĩa là cô sẽ trở thành chủ nhà của chính bố ư?