Giản Lê rửa mặt xong, bảo Vương Soái tìm một cái ghế đẩu cao, còn  thì   một cái ghế thấp. Chiếc ghế cao tạo thành một vách ngăn, biến Giản Lê thành một bà chủ thực thụ,  phía  gọi từng  một.
Phải công nhận rằng trẻ con ở nông thôn thật sự thừa năng lượng.
Chúng mang đến đủ thứ kỳ lạ, cái gì cũng : thỏ sống, chuột đồng, tôm sông, rết…
Có một đứa còn   moi ở   một con rắn  mới chết, dọa Giản Lê sợ đến biến sắc.
Nhiều thứ trong   Giản Lê  dám chạm , đành để Vương Soái thu gom. Vì , việc cân đo  giao cho Vương Soái.
Và   gì ngạc nhiên, Vương Soái tính sai bét.
“Ngũ gia bì mười bảy… 23 con rết.”
“Hai cân rưỡi, một cân tính ba đồng… là sáu đồng rưỡi.”
“Một con thỏ bốn cân hai, hai con là… tám cân sáu.”
Giản Lê: …
Thằng nhóc  chắc toán là do thầy thể dục dạy !
Sắp lên lớp 9 đến nơi  mà cộng trừ nhân chia vẫn sai  ?
Giản Lê  chút nể nang, mách tội  ngay lập tức. Tối hôm đó, Vương Soái  bố đuổi chạy khắp sân.
Giản Lê  ăn dưa hấu  phun hạt, nghĩ bụng:
Đáng đời!
Ai bảo lúc  bắt học toán,  nó còn vênh váo   cần học.
Bị ăn đòn ?
Sau trận đòn đó, Vương Soái ngoan hẳn.
Giản Lê đưa cho  một tờ giấy, bảo nếu tính nhẩm   thì  phép tính . Tính sai nữa là trừ tiền.
Vừa  đến trừ tiền, Vương Soái lúc nãy  đánh   mà giờ nước mắt lưng tròng.
“Em học là  chứ gì?”
Thế là Giản Lê   trở thành  giám sát. Cô chỉ cần  phía , theo dõi Vương Soái nhận hàng, cân đo, tính tiền…
Chẳng mấy ngày, bảng cửu chương mà Vương Soái bao năm  thuộc   vanh vách.
Trong khi đó, Vương Vân Vân chính thức tuyên bố  tham gia  việc buôn bán  nữa.
“Chị chẳng  gì cả,    cần tính tiền cho  chị .”
Nói là , nhưng  nào  huyện cô bé cũng  theo. Sau đó, trong lúc Giản Lê và Vương Soái  bán dược liệu, cô sẽ  lỳ trong thư viện nửa ngày trời.
Thời gian trôi nhanh như chớp, chẳng mấy chốc  đến nửa cuối tháng Tám.
Giản Lê bận rộn hơn một tháng, kết quả là da đen  trông thấy. Tin  là cô  gầy  một chút. Lúc  thành phố, Giản Lê cố tình  lên cân ở bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-29chuong-29.html.]
79 kg.
So với lúc mới trọng sinh, cô  gầy  11 kg.
Cũng  thôi, ngày nào cũng đầu trần phơi nắng chạy khắp nơi, vận động nhiều như  mà  gầy mới lạ.
Thư Sách
Giản Lê vui vẻ tổng kết sổ sách, mùa hè  tổng thu nhập của cô   350 đồng!
Số tiền   lớn  lớn,  nhỏ  nhỏ, nhưng đối với Giản Lê, đó  là một khởi đầu  .
Theo thông lệ hàng năm,  cô sẽ đến đón cô   ngày 20 tháng Tám.
Vì , Giản Lê bắt đầu thông báo  ngoài rằng cô sẽ  thu mua hàng nữa.
Năm nay nhờ  Giản Lê, đám trẻ con ở làng Vương đều rủng rỉnh hơn hẳn. Đứa nhiều thì một tháng kiếm  hai ba chục đồng, đứa ít cũng  vài đồng. Trẻ con kiếm  tiền thì  gì ngoài ăn và tiêu vặt?
Trong quá trình đó cũng xảy  một vài chuyện  vui.
Một  phụ  tìm đến tận nhà, phàn nàn với  Vương Dược Đông, ý  Giản Lê  nên đưa tiền cho bọn trẻ.
“Mấy đồng bạc chứ ít , đưa cho nó  gì? Toàn ăn vặt linh tinh, chỉ phí của.”
Trong đó, bố của một cô bé là  hăng nhất.
Cô bé gầy gò  là  đến bán chăm chỉ nhất,  mang đến những thứ như sâu, tổ ong, rết… nên dĩ nhiên cũng kiếm  nhiều tiền nhất. Giản Lê  trả cho cô bé tổng cộng hơn hai mươi đồng.
Bố cô bé  tức giận  thất vọng: “Bảo  hè  nó chẳng  việc nhà, cứ chạy biến  ngoài suốt. Hóa  là  bắt mấy thứ . Bắt thì bắt , kiếm  tiền cũng   cho gia đình một tiếng, mãi đến khi  lật chăn lên mới thấy tiền giấu ở . Này Dược Đông,     , nhưng   nên để cháu gái đưa hết tiền cho bọn trẻ. Đứa nào đứa nấy chỉ  ăn, chẳng hiểu kiếm tiền khó khăn thế nào.”
Vương Dược Đông nhíu mày. Ông  bao giờ hỏi Giản Lê chuyện  ăn thế nào. Trong mắt ông, đây chỉ là trò buôn bán nhỏ của bọn trẻ. Giống như hồi nhỏ của ông, bọn trẻ cũng   kiếm đồ ăn trong rừng,   cái gì cũng mang  ven đường hỏi xem  ai mua .
Giản Lê dẫn theo Vương Soái và Vân Vân  hết việc  đến việc khác, ban đầu ông lo lắng, nhưng  đó  ủng hộ. Ít nhất năm nay Vương Soái  còn rong chơi lêu lổng, Vân Vân cũng  suốt ngày dán mắt  TV.
Bọn trẻ kiếm  tiền, ông cũng  nghĩ đến việc sẽ lấy. Đó đều là do bé Lê dẫn hai chị em  tự  kiếm . Vì chuyện  mà đứa cháu gái trắng trẻo của ông  phơi nắng đen nhẻm, tay còn  ong bắp cày đốt một , chân thì chi chít nốt muỗi cắn. Vương Soái còn đen đến mức  nhận , tối về mệt đến độ  quậy phá nữa, đặt lưng xuống là ngủ. Ngay cả cô bé Vân Vân trầm tính, hồi bán cua cũng mệt đến đau cả chân.
Bọn trẻ vất vả kiếm  chút tiền,  phụ   nỡ lòng nào đòi lấy ?
Người đối diện vẫn còn lải nhải  ngớt.
Vương Dược Đông chỉ  thể ậm ừ cho qua chuyện, nhưng trong lòng    đồng tình với kiểu moi tiền từ tay con trẻ .
Giản Lê bận rộn cả ngày, tối đến   kể  chuyện  thì thấy vô cùng bực .
Công bằng mà ,  tiền bọn trẻ kiếm   nhiều, thậm chí tổng  hàng cô bán ở bệnh viện cũng chẳng đáng là bao. Chỉ  chút tiền cỏn con như  mà phụ  cũng đòi cho bằng .
Giản Lê càng nghĩ càng tức.
 tức giận cũng chẳng giải quyết  gì, cô đành lén “gian lận sổ sách” cho con của mấy vị phụ  “khó tính” . Đáng lẽ trả hai đồng thì cô chỉ tính năm hào, còn  một đồng rưỡi thì cô hỏi xem đứa bé  mua gì, từ đồ chơi, đồ ăn vặt cho đến sách vở, cô đều mua từ thành phố về cho.
Dù  thì tiêu  còn hơn là giấu ở nhà   phát hiện.
Cứ thế, việc buôn bán tiếp diễn cho đến ngày 23 tháng Tám. Giản Lê  thấy  về đón, nhưng  thấy bác cả của  đến.
Bác cả xách theo hộp thuốc nước bổ sang trọng và một túi bột hoa cúc lớn.
Vừa  nhà, bác  ném  một tin động trời.
Con gái của bác, Tiền Bình, sắp  nước ngoài.