Giản Lê ưng một chiếc xe đạp Giant kiểu nữ.
Phùng Bảo Bảo ngăn cô : “Đừng mua mới quá! Mới quá dễ trộm lắm!”
Phùng Bảo Bảo chọn cho một chiếc xe đạp Phượng Hoàng cũ kỹ nhưng chất lượng vẫn , trông như xe của một khóa từ chục năm để . Giản Lê thực sự cảm thụ nổi, cuối cùng chọn một chiếc xe Bồ Câu nửa cũ nửa mới.
Một chiếc xe đạp giá 200 tệ, Giản Lê trả giá xuống còn 150.
Hai đạp xe về ký túc xá, dựng xe ở lầu.
Khi về phòng kể với Cố Hồng, họ rằng đây là xe của một đồng hương sắp trường thực tập nên bán giá rẻ.
“Tiếc là chỉ hai chiếc, nên bọn tớ mua .”
Cố Hồng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Không , tớ tạm thời cũng cần.”
Mua xe xong, ngày hôm Trần Lan Dữ xe của bạn cùng phòng.
Học xong các môn của ngày hôm đó, Phùng Bảo Bảo đưa chìa khóa xe cho Cố Hồng: “Tớ về nhà nghỉ lễ, xe để cũng phí, trông giúp tớ mỗi ngày, đừng để trộm nhé.”
Cố Hồng nhận lấy chìa khóa, ngoan ngoãn gật đầu.
Phùng Bảo Bảo nhân cơ hội hỏi hai cô bạn còn kế hoạch gì .
Kỳ nghỉ Quốc khánh kéo dài bảy ngày, khỏi , bảy ngày chắc chắn cũng đông nghịt .
“Tớ khuyên các từ từ hẵng leo Vạn Lý Trường Thành, năm nay chắc chắn sẽ đông hơn nữa.”
Cố Hồng ngập ngừng một lát: “Tớ đăng ký thêm ở thư viện trường, kỳ nghỉ tớ giúp sắp xếp sách.”
Giản Lê: “Tớ chơi với bạn.”
Lịch trình của cô cũng dày đặc, đầu tiên là chơi với Trình Du mấy ngày, cô hẹn sẽ đến trường cô tham quan.
Sau đó, cô còn cùng Vương Vân Vân xem nhà. Cô cũng mua mấy chiếc mũ, gió ở Bắc Kinh to quá, thổi đau cả đầu.
Phùng Bảo Bảo: “Thật kỳ nghỉ , các thể xem lễ thượng cờ. Dù cũng là năm chẵn, ý nghĩa kỷ niệm.”
Cố Hồng tuy chút động lòng nhưng vẫn , còn Giản Lê thì háo hức.
Chỉ là… tưởng tượng thì ho, nhưng ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, cô căn bản dậy nổi.
Giản Lê ngủ một giấc quên trời đất, đến trưa mới dậy thì trong ký túc xá còn ai.
Cô uể oải rời giường sửa soạn, đó ăn tạm vài miếng đạp xe tìm Trình Du.
Hai hẹn gặp lúc hai giờ chiều, khi Giản Lê đến thì Trình Du đợi sẵn.
Trình Du đen ít, rõ ràng là kỳ quân sự hành cô bạn trò.
Dù mới một tháng gặp nhưng vì môi trường mới, cả hai đều cảm giác vui mừng như gặp cố nhân. Trình Du dẫn Giản Lê dạo một vòng quanh trường.
“Trường các thật là…”
Giản Lê dùng lời nào hơn để , chỗ nào cũng đang sửa đường thế !
Trình Du: “Trường tớ đang xây thêm tòa nhà, dĩ nhiên là rộng bằng trường .”
Sau khi ăn một bữa mấy ngon miệng ở nhà ăn trường Trình Du, cả hai từ bỏ ý định dạo quanh trường mà rủ ngoài dạo phố.
Họ bắt một chiếc taxi đến phố Nam La, hai ăn từ đầu phố đến cuối phố và rút một kết luận.
Đồ đắt tiền chắc ngon.
Mua một đống đồ lưu niệm linh tinh, Trình Du đồng hồ.
“Ở đây cũng gần nhà tớ, tối nay chúng qua đó ?”
Giản Lê nghĩ, về ký túc xá cũng chỉ , chi bằng qua nhà Trình Du chơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-304chuong-304.html.]
“Được đó, đó.”
Ngập ngừng một chút, Giản Lê hỏi: “À , trai sẽ ở đó chứ?”
Hồi ở Đào Thành, cuối tuần Giản Lê qua nhà Trình Du chơi ngủ luôn, nhưng lúc đó nhà Trình Du chỉ một cô . Nếu cả trai của Trình Du ở đó thì dù cũng bất tiện.
Trình Du suy nghĩ một lát: “Anh năm nay là sinh viên năm tư, ở trường bận tối mắt tối mũi, thường thì về .”
Nghe trai Trình Du về, Giản Lê cũng còn vướng bận gì, ngược còn hào hứng rủ rê mua đồ về nhà Trình Du một nồi lẩu ăn.
Trình Du : “Để mai , tớ gần đây một cái chợ, hai đứa mai ngoài mua ít rau.”
Trình Du dẫn cô qua những con ngõ nhỏ, càng sâu, những tòa nhà xung quanh càng trở nên thấp và cổ kính.
Giản Lê: “…Nhà ở cạnh Cố Cung đấy chứ?”
Trình Du: “Làm gì !”
Giản Lê mới thở phào nhẹ nhõm.
Trình Du tiếp: “Nhà tớ đến Cố Cung cũng bộ hơn hai mươi phút cơ!”
Giản Lê: “…”
Xin thua hội nhà giàu các .
Khi đến nơi, Giản Lê càng thêm ghen tị.
Thư
Nhà của Trình Du là một căn tứ hợp viện chính hiệu. Tuy nhỏ nhưng kiến trúc vô cùng chuẩn mực. Cổng lớn rõ ràng tu sửa, cửa hai con sư tử đá nhỏ. Trình Du tìm chìa khóa trong túi mời Giản Lê nhà.
“…Cậu đừng tớ như , đây là nhà của ông bà ngoại tớ. Từ nhiều năm , ông ngoại tớ sinh ở đây .”
Trình Du dẫn Giản Lê dạo trong sân, thuận tiện giải thích nguồn gốc của căn nhà.
“Tổ tiên của ông bà ngoại tớ vốn dĩ cũng của ăn của để. Sau hai đều nghiên cứu khoa học , những năm đó đem nhà cửa giao nộp hết. Nói đúng thì hộ khẩu nhà tớ vốn dĩ là ở đây. Năm đó ông bà ngoại tớ vì tránh sóng gió nên điều đến một trường đại học ở nơi khác. Đến khi nhà trả thì hai cũng nghỉ hưu và mời về đây. Cho nên căn nhà vẫn để trống, mãi tớ thi đỗ lên thủ đô mới dọn dẹp . Anh cũng ít khi đến, thỉnh thoảng bận quá về trường thì mới ở đây một đêm…”