Thư
Vương Soái . Cuộc sống của Giản Lê và Vương Vân Vân trở về như học kỳ đầu.
Kết quả thi cuối kỳ của Giản Lê thứ hai lớp, hơn Phùng Bảo Bảo một chút, thứ ba.
Phùng Bảo Bảo nghĩ mãi , cô cảm thấy trả lời y hệt như trong sách, tại bài thi chuyên ngành trừ mất vài điểm?
Giản Lê vẽ giấy giải thích: "Mấy câu hỏi lớn cuối cùng trong bài thi , tớ tự do phát huy thêm vài đoạn."
Nghe Giản Lê xong, Phùng Bảo Bảo còn gì để . "Tớ trừ mấy điểm là đáng ."
Nội dung Giản Lê trong bài thi, ngoài những phần giảng viên ngẫu hứng giảng thêm lớp, còn cả những kiến giải của riêng cô. Phùng Bảo Bảo tâm phục khẩu phục, nhưng cũng vô cùng phiền não.
Lần nào cô nàng cũng học đúng giờ, nào cũng chăm chú giảng. chính vì quá coi trọng điểm , Phùng Bảo Bảo dám những suy nghĩ của riêng , cho nên... Những ngày tháng cấp ba lùi xa, nhưng cô nàng còn vương phương pháp học tập cũ kỹ.
Phùng Bảo Bảo chìm suy tư.
Thành tích của Trần Lan Dữ và Cố Hồng đều ở mức trung bình của lớp, nhưng may mắn là cả ký túc xá ai trượt môn.
Vào học bao lâu, tin tức về việc trượt môn lan truyền khắp lớp. Khoa Lịch sử hơn bốn mươi thì mười mấy trượt một môn, ba bốn trượt từ hai môn trở lên. Kỳ lạ nhất là một bạn nam trong lớp trượt tới năm môn!
Phùng Bảo Bảo thể hiểu nổi: "Cậu tốn bao công sức thi đỗ Kinh Đại chỉ để đội sổ ?"
Trường quy định, sinh viên nợ quá nhiều môn sẽ buộc thôi học.
Cố Hồng thêm ở thư viện nên nhiều thông tin hơn. "Khoa còn đỡ đấy, khoa Toán bao nhiêu trượt ?" Một lớp thể trượt quá nửa.
Cố Hồng tiếp: "Bây giờ nhiều bạn nam quán net chơi game, chắc học kỳ trường sẽ quy định mới."
Có những một là hết cả ngày, bỏ cả học. Không trượt môn mới là lạ.
Phùng Bảo Bảo liếc mắt sang Giản Lê.
Giản Lê vội xua tay: "Này , tớ trốn học chơi net nhé." Cô cuối tuần, thỉnh thoảng buổi chiều tiết mới một, hai mà thôi.
"Với , máy tính bây giờ cũng chẳng gì chơi." Cùng lắm là đăng bài nhảm diễn đàn, tán gẫu trong phòng chat. Mua sắm trực tuyến cũng nhưng dùng email, tiện chút nào.
Giản Lê tỏ khá chê bai máy tính thời nay.
Tuy nhiên, chiếc máy tính phần cũ kỹ cũng mang cho cô một bất ngờ nho nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-323chuong-323.html.]
Khương Nhu gọi điện báo tin: "Chị thuyết phục chủ biên, cho phép mở một diễn đàn dành cho fan của em mạng."
Khương Nhu là một sẵn lòng tiếp thu những điều mới mẻ. Mấy năm nay nhờ dẫn dắt Giản Lê, cô cũng coi là thâm niên trong ngành, lương cao, nhà cũng sắm máy tính.
Năm ngoái, Giản Lê truyện mới, nhưng vì gián đoạn hơn một năm nên Khương Nhu định tạo chút tiếng tăm cho cô. Dù là mở buổi ký tặng lập diễn đàn, đều là những cách để quy tụ hâm mộ.
Giản Lê nhân lúc tiết học liền lên mạng, nhấp địa chỉ trang web và thấy một diễn đàn trống trơn. Cô lẩm bẩm một lúc quyết tâm trang trí diễn đàn cho thật . Chẳng mấy chốc, Giản Lê vẽ vài bản phác thảo để thiết kế . Giao diện diễn đàn cô biến thành phong cách dễ thương.
Giản Lê suy nghĩ một chút, dùng tài khoản quản trị viên để đăng một bài ghim lên đầu trang.
[Chào , là Chỉ Lê đây. Rất vui vì chúng một gian riêng để giao lưu trực tuyến. Mọi điều gì thể đăng bài diễn đàn nhé.]
Đăng bài xong, Giản Lê nảy một ý tưởng . Cô gọi điện cho Khương Nhu: "Em định mỗi tuần sẽ đăng vài mẩu truyện tranh bốn khung, kiểu như ngoại truyện. Chị quảng cáo giúp em tạp chí tiếp theo ?"
Khương Nhu trao đổi chi tiết với Giản Lê qua điện thoại. Cúp máy, cô thấy ánh mắt dò xét của chủ biên. Cô thở dài, đem ý tưởng của Giản Lê cho ông .
Chủ biên lập tức cảnh giác: "Chỉ Lê ý gì đây? Có cô định sẽ đăng tác phẩm tạp chí của chúng nữa ?"
Khương Nhu thầm nghĩ, ngay chủ biên sẽ phản ứng như mà. "Không ạ, Chỉ Lê rõ ràng, cô vẫn sẽ đăng bộ thứ ba tạp chí của chúng . cô cũng cần một mức độ ảnh
hưởng định. Hơn nữa, cô tự quản lý diễn đàn, chỉ mượn nền tảng của tạp chí trong giai đoạn đầu thôi."
Chủ biên cằn nhằn: "Thế nên mới , nên lập diễn đàn gì. Chẳng lẽ sẽ sách giấy nữa ? Sự phát triển của diễn đàn và internet sẽ chỉ cho ngành truyện tranh sớm lụi tàn thôi."
Khương Nhu: "..."
Khác với nỗi lo của chủ biên, Khương Nhu lờ mờ nhận rằng internet sẽ tạo một cú sốc lớn đối với các phương tiện truyền thông chủ đạo đây. Mọi cần khỏi nhà vẫn thể xem đủ nội dung mạng, tại còn bỏ tiền mua tạp chí hàng tháng?
Báo giấy sẽ chết.
Trong một tham gia hội nghị ngành, Khương Nhu một đồng nghiệp đau đớn thốt lên câu đó. Nhìn mái đầu đang dần bạc của chủ biên, Khương Nhu khỏi chạnh lòng. dù buồn bã đến , bánh xe thời đại cũng sẽ vì bất kỳ ai mà dừng . Giống như làn sóng sa thải quy mô lớn mấy năm , những truyền thông hôm nay.
"Chủ biên, buổi ký tặng của Chỉ Lê tạm định tháng 5 nhé?"
Chủ biên: "Tháng 5 muộn quá ?"
Khương Nhu: "Không muộn ạ. Một tháng đó chúng sẽ đăng bộ tác phẩm thứ ba của cô , tạo tiếng vang tạp chí."
Với diễn đàn mạng và buổi ký tặng ngoài đời thực, chỉ cần dựa cái tên Chỉ Lê, bộ tác phẩm thứ ba sẽ bao giờ thiếu độc giả.
Có diễn đàn của riêng , Giản Lê càng siêng đến quán net hơn.