Trong khi các độc giả yêu thích Chỉ Lê đang thảo luận sôi nổi, tất nhiên cũng  những kẻ ngứa mắt, nhân cơ hội đăng bài  rằng truyện của Chỉ Lê   giá trị dinh dưỡng. Dĩ nhiên, họ   cộng đồng mạng phản bác  kịch liệt.
Trần Lan Dữ hào hứng kể  cho Giản Lê: “Hôm nay còn   tìm đến tận phòng  để xem  về  nữa đấy.”
Đại học Kinh Đô trăm năm tuổi,  bao giờ thiếu những thiên tài. Mỗi thế hệ đều  vài huyền thoại của riêng .
Bằng chính sức , Giản Lê  thành công trở thành một phần của những huyền thoại đó.
Trần Lan Dữ  ngưỡng mộ  kích động: “Sau   chính là linh vật của phòng   đấy.”
Tối qua Phùng Bảo Bảo còn than thở, may mà fan của Giản Lê   ngày nào  cũng bắt cô  đổ rác.
Giản Lê đầy mong đợi: “Vậy trưởng phòng   sẽ miễn cho tớ ca trực nhật ?”
Trần Lan Dữ: “Mơ .”
Phùng Bảo Bảo chỉ   thôi,  phũ phàng tuyên bố rằng   đời nào thỏa hiệp.
“Bất kể là ai, ký túc xá vẫn  dọn dẹp như thường.”
Không thể vì nổi tiếng mà trốn tránh lao động công ích !
…
Sự nổi tiếng của Giản Lê trong trường ngày một tăng. Biểu hiện cụ thể trong cuộc sống là cô thường xuyên  chỉ trỏ mỗi khi   đường.
Lúc đầu, Giản Lê luôn cảm thấy  tự nhiên.  lâu dần, cô   cũng giữ thái độ bình thản.
Tuy nhiên, điều khiến cô đau đầu hơn cả   là việc  các đàn chị chặn  xin chữ ký, chụp ảnh chung, cũng   thỉnh thoảng   tìm đến tận ký túc xá,  việc các câu lạc bộ truyện tranh liên tục mời cô tham gia.
Mà là—
Giáo sư dạy môn chuyên ngành bước  lớp, đặt sách xuống và : “Bạn Chỉ Lê  ở đây ? Đứng lên cho thầy xem nào.”
Giản Lê chán nản  buồn .
Sao mà lắm thầy cô lướt diễn đàn thế  !
Đặc biệt là  khi  vài bài báo đưa tin, danh tiếng của Giản Lê càng lên cao.
Giáo viên chủ nhiệm La Dĩnh  gọi riêng cô đến, ôn tồn hỏi rằng liệu tác phẩm thứ ba của cô  cần giáo sư  cố vấn .
“Nếu em  ý tưởng , cô sẽ  tìm giáo sư chuyên ngành giúp em.”
Có  một sinh viên như  cũng là vinh dự của Đại học Kinh Đô.
Giản Lê cũng mặc kệ, tiếng tăm  đến nước , cô đành “ yên hưởng thụ” .
“Vậy thì em cảm ơn cô ạ!”
 
 
 
 
 
Sau khi Giản Lê công khai  phận, các bạn học cũ, thầy cô và bạn bè  đây của cô đều  lượt  tin.
Ông Giản Phong và bà Vương Mộng Mai tuy  con gái  vẽ truyện tranh, nhưng khi  tin con còn là một họa sĩ khá nổi tiếng, cả hai đều sững sờ. Danh tiếng của Giản Lê vượt xa sức tưởng tượng của họ.
Thư Sách
Khi bà Vương Mộng Mai đến tiệm thẩm mỹ của Lâm Tuệ để khoe khéo, bà Lâm còn trách bà Mai    sớm.
“Đợi Tiểu Lê về nhà, chị nhất định  nhờ con bé ký cho chị một chữ ký, đến lúc đó sẽ treo ngay ở sảnh lớn.”
Bây giờ các cửa hàng  thích  , treo ảnh chụp chung với  nổi tiếng trong tiệm  để quảng cáo,  để trưng bày.
Bà Vương Mộng Mai khiêm tốn đáp: “Con bé giấu kỹ lắm, đến em còn   nữa là.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-336chuong-336.html.]
Cô con gái , chỉ  với bên ngoài là  vẽ truyện tranh kiếm tiền, chứ  bao giờ   vẽ những gì. Sau khi  tin, bà Vương Mộng Mai  tự   hiệu sách mua mấy cuốn về, thức đến nửa đêm để  cho xong. Miệng thì  con gái tự quyết đoán, nhưng trong lòng thì vui  kể xiết.
Bà Lâm thở dài: “Đời  chị mà   đứa con gái như  thì  quá, nếu  thì  một cô con dâu như thế cũng . Chị nhất định sẽ hết lòng đối đãi với con bé.”
Bà Vương Mộng Mai bật  ha hả: “Chuyện đó khó tìm lắm.”
Một cô gái  như con gái bà,  đốt đèn lồng tìm cũng khó.
Bà Lâm  nụ  của bạn, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Giản Lê càng ưu tú, bà càng cảm thấy  con trai nhà  chẳng  hy vọng gì. Từ nhỏ đến lớn, Khổng Phi đa phần là kiểu  thúc thì mới chịu ,  bé tuy  hư hỏng nhưng  thiếu chủ động.
Bà Lâm tự an ủi , thử nghĩ theo một góc khác, nếu Giản Lê là con gái bà, thì đừng  là Khổng Phi, cho dù là những  trai ưu tú hơn nữa, bà cũng cảm thấy  ai xứng với con bé.
Nếu là một năm , bà Lâm còn cảm thấy hai nhà cũng coi là môn đăng hộ đối, nhưng bây giờ bà    sự chênh lệch. Việc kinh doanh của Giản Phong ngày càng phát triển, Vương Mộng Mai cũng  ăn thuận lợi. Con nhà    ưu tú hơn con  cả một trời một vực…
Haiz, xem  là   duyên phận .
Vào tháng năm, tác phẩm mới của Giản Lê nhận  phản hồi  , và cô cũng dành nhiều thời gian hơn để thu thập tư liệu.
Cô La Dĩnh  tìm một vị giáo sư trong khoa để hướng dẫn cho cô. Vị giáo sư xem qua ý tưởng của Giản Lê,  đưa  nhận xét mà  đưa cho cô một danh sách mười mấy cuốn sách.
“Nếu  điều kiện thì em cũng nên đến Phan Gia Viên dạo một vòng.”
Tác phẩm truyện tranh  cần quá nặng nề, nhưng nếu  mang danh sinh viên khoa Lịch sử của Bắc Đại , mà Giản Lê vẽ   thì cũng  mất mặt nhà trường.
 
 
 
 
Giản Lê: …
 
Áp lực nhân đôi.
 
Sau vài  đến Phan Gia Viên, Giản Lê sẵn tiền trong tay, sờ qua đồ cổ của   xong, quả thật cô   thêm những cảm nhận khác biệt.
 
Cảm nhận đó chính là — cô luôn  cảm giác   thể “nhặt”  món hời ở Phan Gia Viên!
 
Trình Du  cùng cô một , tỏ  vô cùng khó hiểu.
 
“Trong một đống đồ như ,    tin chắc rằng món  lấy nhất định là đồ thật?”
 
Cậu bảo là từ đời Thương Chu, tớ thấy  khi là từ tuần  thì . Trông chúng cứ như  cả!
 
Giản Lê quả quyết: “Là cảm giác!”
 
Trình Du: “… Cậu mua ít thôi đấy.”
 
Đừng để đến cuối cùng mua  đồ giả  phá sản.
 
Giản Lê cũng  lời khuyên, về trường  bao lâu, cô quyết định đăng ký học thêm văn bằng hai: chuyên ngành Khảo cổ học.
 
Quyết định  khiến  bộ thời gian rảnh  giờ học của cô đều  lấp kín. Bận rộn đến mức cả diễn đàn trường cũng   thời gian lướt qua.