Trở về năm 95 làm giàu hàng ngày - Chương 340:chương 340
Cập nhật lúc: 2025-09-10 06:27:53
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vừa , vụ của Chung Cường tháng sẽ mở phiên tòa. Đợi về trường chúng hẹn gặp.”
Giản Lê thầm nghĩ, thể để trả tiền nữa. Mấy gặp đó trong học kỳ một, Đào Hành Kiểm luôn là cùng cô xem quy trình, nhưng nào cũng là mời và tìm chỗ hẹn.
“Được.”
Giản Lê và đạt thỏa thuận miệng với nhà xuất bản, chỉ cần các điều khoản hợp đồng vấn đề gì thì sẽ ký ngay. Đào Hành Kiểm việc nhanh, đầy hai ngày gửi bản hợp đồng sửa đổi tới. Sau khi nhà xuất bản và Giản Lê thống nhất một vài chi tiết nhỏ, hợp đồng chính thức ký kết.
Người phụ trách của nhà xuất bản với Giản Lê, khi tất công tác dịch thuật, tác phẩm sẽ phát hành tại Nhật Bản trong năm nay.
“Tác phẩm của cô nhất định sẽ bán chạy.”
Giải quyết xong xuôi việc, cả nhà lên đường trở về.
Giản Lê đề nghị bố về , còn cô dừng chân ở Chiết Giang.
Giản Lê và Vương Soái dự định đến xem nhà máy sản xuất “Tiểu Linh Thông”.
Chuyến kéo dài từ đầu tháng Tám cho đến cuối tháng.
Giản Lê thì , ngoài luôn chống nắng cẩn thận nên chỉ cánh tay là sạm một chút.
Còn Vương Soái thì tiến hóa thành một nhóc đen nhẻm.
Vương Soái “đen nhẻm” lòng đầy nhiệt huyết: “Chị, em mở cửa hàng gần trường chị, đến lúc đó chị giúp em tìm mặt bằng nhé!”
Đầu năm học là tuần lễ quân sự, Vương Soái vốn nóng lòng bắt tay việc. Giản Lê khuyên cứ từ từ.
Nửa cuối năm nay sẽ tin công bố, cuối năm mới chính là mùa cao điểm mua sắm điện thoại!
Hai thỏa thuận chia lợi nhuận 7-3, Giản Lê là cổ đông lớn, còn Vương Soái phụ trách liên hệ nhà máy và bán hàng.
Giản Lê đồng ý với Vương Soái, thu dọn hành lý trở về trường.
Sau một kỳ nghỉ hè, Giản Lê từ một cô sinh viên năm nhất chính thức trở thành đàn chị năm hai.
Phùng Bảo Bảo khai giảng bận tối mắt tối mũi. Cô chức vụ trong hội sinh viên nên suốt ngày lo việc đón tân sinh viên.
Khi Giản Lê gặp Cố Hồng, cô chút ngạc nhiên.
“Cả kỳ nghỉ hè ngoài ?”
Cô hỏi vì lý do gì khác, mà bởi vì mùa hè ai cũng đen ít nhiều, trong khi Cố Hồng vẫn trắng như !
Cố Hồng đáp: “Ngoài trời nóng quá, tớ chẳng ngoài.”
Dù cô cũng về nhà, ban ngày thì ở thư viện, tối đến thì dạy thêm.
Nói , Cố Hồng vui vẻ trả chìa khóa xe đạp cho Giản Lê.
“Tớ mua một chiếc xe đạp cũ .”
Nhờ công việc thêm, cuối cùng Cố Hồng cũng dư dả hơn một chút trong học kỳ .
Sau khi chân của Trần Lan Dữ khỏi hẳn, cô cũng mua một chiếc xe. Ký túc xá chỉ còn Cố Hồng là xe đạp. May mà bạn cùng phòng chịu đèo hoặc thường xuyên cho cô mượn xe, nhờ cô mới qua năm nhất.
Bây giờ lên năm hai, vài môn học ở giảng đường xa, Cố Hồng tiền tiết kiệm của , cuối cùng cắn răng quyết định mua một chiếc xe đạp cũ.
Giản Lê nhận chìa khóa: “Thế thì quá, ký túc xá thể cùng đạp xe chơi .”
Nghĩ một lát, Giản Lê đột nhiên hỏi: “Này Hồng Hồng, thêm ?”
Vừa đến thêm, Cố Hồng lập tức hứng khởi: “Việc gì thế? Nói !”
Vào năm hai, việc học nặng hơn, thời gian dạy thêm của cô luôn khó sắp xếp.
Hiện tại trong ký túc xá, Giản Lê và Trần Lan Dữ đều “Tiểu Linh Thông”, Cố Hồng cũng một cái. Nếu nó, việc thêm của cô sẽ thuận tiện hơn, cần mỗi hẹn giờ đến nơi mới phát hiện việc đột xuất, khiến cô công cốc.
Giản Lê bí ẩn: “Thật trùng hợp, việc thêm liên quan đến ‘Tiểu Linh Thông’ đấy.”
Chi phí mấy nghìn tệ một chiếc là khá cao, vì Giản Lê và Vương Soái bàn bạc, khi khai giảng sẽ tìm vài bán thời gian để khảo sát thị trường.
Chuyến Chiết Giang , Giản Lê mới các cửa hàng đó lãi đậm thế nào, giá gốc của một chiếc “Tiểu Linh Thông” thấp hơn nhiều so với dự đoán của họ.
Giản Lê quyết định sử dụng chiến lược đơn giản nhất: cuộc chiến về giá.
Người khác bán 3500, cô sẽ bán 3000.
Đến cuối năm, cô còn định giảm giá sâu để một đợt khuyến mãi lớn. Dù thì chỉ một hai năm nữa, giá của thứ sẽ lao dốc phanh, chỉ còn loanh quanh một nghìn tệ một chiếc.
Giản Lê tính cho Cố Hồng một bài toán, mỗi chiếc “Tiểu Linh Thông” bán , cô sẽ hoa hồng 200 tệ.
Dù thì tiền mấy nghìn tệ, sinh viên nào cũng thể bỏ ngay .
Mắt Cố Hồng sáng lên hình trái tim: “Được thôi, thôi.”
Thấy cô bạn hào hứng nhận lời, Giản Lê cũng mỉm .
Cố Hồng kể nhiều về gia cảnh của , nhưng Giản Lê đoán rằng cô chắc chắn nỗi khổ riêng. Năm nhất, cô đề nghị giúp đỡ vì sợ tổn thương lòng tự trọng của bạn. Giờ xem , Cố Hồng rõ điều gì là quan trọng hơn.
Cố Hồng nhanh chóng nhận việc: “Dù thì năm học tớ cũng gõ cửa từng phòng ký túc xá, tiện thể quảng cáo luôn một lượt!”
Trở thành đàn chị năm hai một lợi thế là công việc thêm của Cố Hồng còn giới hạn ở việc dạy thêm ở thư viện nữa.
Cô nhập về hai thùng bút và vở, cùng một ít chậu và gương giá rẻ. Mấy thứ bán trong ký túc xá cực kỳ chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-340chuong-340.html.]
Bút nhập chỉ vài xu, bán mấy hào một chiếc. Chậu thì nhập một tệ, bán ba tệ.
Đồ Cố Hồng nhập về chất đầy cả ký túc xá, Phùng Bảo Bảo ở cửa hít một thật sâu.
May mà đợt khai giảng bận quá thời gian kiểm tra phòng, nếu , với tư cách là phó ban kỷ luật của hội sinh viên, cô sẽ bao che cho chính phòng đầu tiên!
Giản Lê ló đầu từ đống chậu chồng chất: “Trưởng phòng về đấy !”
Phùng Bảo Bảo đặt cặp lên bàn, bàn cô cũng là đủ loại vở và bút do Cố Hồng nhập về.
Giản Lê nịnh nọt: “Trưởng phòng ơi, mai tớ xin nghỉ ?”
Trán Phùng Bảo Bảo nổi gân xanh: “Không .”
Thư
Giản Lê: “Thôi mà, mai tớ chút việc. Dù cũng chỉ là đón tân sinh viên, giúp tớ !”
Trước sự nài nỉ của Giản Lê, cuối cùng Phùng Bảo Bảo cũng bực bội đồng ý: “Ngày mai nếu giảng viên điểm danh thì tớ mặc kệ đấy nhé!”
Nhiệm vụ đón tân sinh viên phân công rõ ràng, và ngày mai là đến lượt của phòng họ.
Giản Lê vỗ ngực: “Yên tâm, yên tâm, tớ tuyệt đối trách .”
Một trong những lý do Giản Lê xin nghỉ là để đón Vương Soái.
Vương Soái tay xách nách mang xuống xe, thấy Giản Lê mắt sáng rỡ.
“Chị!”
Giản Lê khách khí cầm lấy chiếc túi đen tay : “Sao đến muộn thế... Đồ đạc mang đủ cả chứ?”
Trên mặt Vương Soái là quầng thâm mắt dày đặc: “Đủ cả ạ!”
Giản Lê mở chiếc túi đen xem, hài lòng đóng : “Tốt, thôi!”
Họ đến nhà của Giản Lê để phân hàng.
Vương Soái tắm rửa xong, còn kịp trầm trồ về căn nhà của chị vội xuống với vẻ mặt háo hức.
“Chị, chị bảo em mang nhiều thế ... liệu bán hết ?”
Lô hàng đầu tiên, Giản Lê cứ thử sức , vì cô chuyển tiền cho để nhập một trăm chiếc “Tiểu Linh Thông”.
Suốt quãng đường , Vương Soái dám chợp mắt. Cậu sợ ai đó tiện tay xách mất hàng của .
Giản Lê: “Cậu quá coi thường thị trường thủ đô đấy.”
Nhiều sinh viên như , chẳng lẽ bán ?
Giản Lê lấy một cuốn sổ ghi chép, đưa cho Vương Soái một cuốn sổ trống.
“Không gian lận sổ sách đấy.”
Vương Soái: “... Đấy là chuyện từ đời nào ạ!”
Giờ nghĩ , Vương Soái nhận sai lầm của . Chuyện gian lận sổ sách , nhưng trận đòn mà chị họ xúi bố đánh, Vương Soái suy nghĩ nhiều.
Lúc đó Giản Lê lén lút biển thủ tiền lãi, nên đáng đánh. Thực chất, cô hiểu rằng: “Người vô tín bất lập” – mà chữ tín thì thể vững.
Làm ăn, thể thấy khác kiếm tiền mà đỏ mắt, tham lam cả phần của đối tác, như thì thể ăn lâu dài .
Vương Soái thành thật đảm bảo với Giản Lê: “Em tuyệt đối gian lận sổ sách nữa .”
Cậu chân ướt chân ráo đến đây, Giản Lê để mang hàng theo. Trong một trăm chiếc “Tiểu Linh Thông”, Giản Lê giữ một phần ở nhà, phần còn định mang đến ký túc xá.
Giờ chỉ cần đợi Cố Hồng và các bạn chốt đơn là thể giao hàng thu tiền.
Vương Soái ở nhà Giản Lê nửa ngày thì Vương Vân Vân nhận tin và tìm đến.
“Em lắm, đặt vé tàu mà báo chị một tiếng giờ giấc ?”
Vương Vân Vân còn đang tính thời gian để ga đón , ai ngờ Giản Lê gọi điện báo là đón .
Vương Vân Vân phịch xuống ghế sofa nhà Giản Lê, mặt đầy sát khí: “Nếu em dám lơ là việc học đại học, thì liệu hồn với chị!”
Người ở quê luôn nghĩ rằng đỗ đại học là thể kê cao gối ngủ yên. Vương Vân Vân , mỗi năm ít sinh viên đuổi học.
Lên đại học là xong hết chuyện ư? Mơ !
Rớt môn nhiều quá sẽ buộc thôi học, gian lận thi cử sẽ bằng nghiệp, luận văn sẽ bằng cấp… Chuyện đó xảy ở khắp nơi.
Vương Soái nuốt nước bọt: “Chị, em đang bận chuyện đắn mà.”
Vương Vân Vân: “Chuyện đắn gì?”
Lúc Vương Soái mới kể chuyện cùng Giản Lê kinh doanh “Tiểu Linh Thông”.
Vương Vân Vân cau mày lắng .
Giản Lê hiếm khi đỡ cho Vương Soái: “Em chiếm cổ phần lớn, sẽ chuyện gì .”
Vương Vân Vân: “... Không rớt môn.”
Vương Soái cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Không rớt, tuyệt đối rớt!”
Đã lên đại học mà còn chị gái túm đánh, Vương Soái chỉ nghĩ thôi thấy hổ c.h.ế.t .
Vương Vân Vân dẫn Vương Soái về căn hộ của , lúc mới kinh ngạc nhận , chị ruột của cũng là một lợi hại.
Mua nhà mà với gia đình một tiếng, lợi hại thì là gì?
Cậu tíu tít hỏi han, Vương Vân Vân chỉ lựa vài chuyện để kể .
Sau khi tiễn họ , Giản Lê định dọn dẹp nhà cửa thì nhận điện thoại của Cố Hồng.
Giọng Cố Hồng trong điện thoại vô cùng phấn khích.
“Tiểu Lê, tớ bán một chiếc ‘Tiểu Linh Thông’ !”
Giản Lê phấn chấn hẳn lên, lập tức hỏi địa chỉ để cô mang hàng đến.
Đầu xuôi đuôi lọt !