Trở về năm 95 làm giàu hàng ngày - Chương 379:PN Hứa Á Nam

Cập nhật lúc: 2025-09-13 23:22:12
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

“Xui xẻo c.h.ế.t , cùng là thi đậu trường cả, mà chỉ nó là suốt ngày vác cặp học thì cũng lượn lờ mặt giáo viên. Hại cả ký túc xá chúng để ý theo.”

“Chứ còn gì nữa, ngày nào cũng đang diễn cho ai xem.”

“Thì diễn cho giáo viên xem chứ gì. Cả trường nó là khổ nhất, nghèo đến mức đế giày cũng sắp bung , chẳng hiểu cứ cố sống cố c.h.ế.t học .”

“...Nói nhỏ thôi, sắp đến giờ , nó về bây giờ.”

“Về thì về, nó về thẳng mặt luôn. Mẹ kiếp, ngày nào cũng mang cái mùi dầu mỡ về phòng, thấy thấy ghét.”

“Ai bảo thi điểm cao trường gì? Mấy ông thầy bà cô thấy nó cứ như thấy báu vật, khéo đợt thực tập mùa thu năm nay nó phân về bệnh viện tỉnh chứ.”

“...Dựa chứ? Nếu nó phân về viện tỉnh thật thì phục . Cùng trường như , lý nào chỉ vì nó nghèo mà nó ưu tiên hưởng lợi.”

“Thôi , chuyện quyết , đều do trường sắp xếp cả. Cho ai chẳng chỉ là một câu của cấp thôi .”

...

Hứa Á Nam ngoài cửa, những bên trong thản nhiên bàn tán về .

Ký túc xá của trường y trông vô cùng tồi tàn. Cánh cửa gỗ màu vàng tróc sơn từng mảng, tấm kính phía còn một vết nứt. Ngoài hành lang là những cây sào phơi đồ, lắt nhắt vài bộ quần áo treo đó.

Khu ký túc xá cũ kỹ , mỗi khi mạnh một chút là thể thấy tiếng sàn nhà rung lên bần bật.

Đứng ở đây, Hứa Á Nam chỉ rõ những lời phỏng đoán ác ý từ cánh cửa, mà còn đủ thứ âm thanh hỗn tạp từ các phòng khác vọng .

Tiếng đùa, tiếng chửi mắng, tiếng nước chảy...

Dưới ánh đèn vàng vọt của hành lang, bóng dáng Hứa Á Nam trông càng thêm nhỏ bé.

Cô lặng lẽ đẩy cửa bước .

Đây là phòng dành cho tám . ngoài ba thường xuyên về nhà, thì trong phòng chỉ năm ở thường trực.

Vừa cửa, Hứa Á Nam thấy ba cô bạn cùng phòng đang tụm một chỗ.

Bốn chiếc giường tầng, năm chiếc bàn cũ kỹ kê giữa phòng. Trên bàn của mấy cô gái rảnh rỗi bày đủ thứ đồ ăn vặt và tạp chí, cùng những vật linh tinh như cuộn dây thủy tinh để đan vòng tay, ống nhựa để gấp , và cả gương, son môi rẻ tiền...

Giường của Hứa Á Nam ở tầng , phía trong cùng. Cô xách chiếc cặp sách nặng trịch, lách qua chiếc ghế trống, khó khăn đẩy đồ của lên giường.

Một trong những cô gái ban nãy còn đang ngại ngùng im lặng bỗng lên tiếng:

“Này! Cất đồ đạc cẩn thận một chút! Đừng bẩn giường của !”

Cô gái rõ ràng là cáu kỉnh nhất trong đám, xong một câu vẫn hả, tiếp tục mỉa mai:

“Có thời gian thì giặt giũ quần áo đồ đạc của , thật tình, ở ngay giường đúng là xui tám kiếp.”

Hứa Á Nam vờ như thấy.

Sự phớt lờ của cô khiến cơn tức của cô gái như đ.ấ.m bông. Mấy họ đầy ẩn ý.

Hứa Á Nam cất đồ xong, xách phích nước vội vã chạy xuống phòng nước sôi.

Từ tầng ba chạy xuống lầu, chạy một quãng nữa, Hứa Á Nam thở , gọi với theo: “Cô ơi, chờ một chút ạ!”

Cô phụ trách phòng nước sôi tỏ vẻ khó chịu: “Sao là cháu nữa , cháu ở lớp nào thế? Thế nào cô cũng phản ánh với giáo viên của các cháu, chiều năm sáu giờ tan học mà cứ kéo dài đến tối muộn sắp đóng cửa mới xuống lấy nước, ý thức tập thể gì cả...”

Hứa Á Nam tươi khó: “Cô ơi, mấy hôm nay cháu chút việc, cô yên tâm, cháu lấy nhanh lắm, chỉ nửa phích thôi ạ.”

Vào giờ cuối ngày, nước cũng chẳng còn nóng mấy. Hứa Á Nam lấy nửa phích nước, lúc về cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

nhẹ nhõm thì nhẹ nhõm, trong lòng cô vẫn đầy lo âu.

Từ năm nhất trường y, dù tiền tiêu vặt, cô vẫn luôn phòng xa dám tiêu xài hoang phí.

Sống một , điều đáng sợ nhất kiềm chế ham , mà là những biến cố bất ngờ ập đến.

Giống như năm ngoái, Hứa Á Nam ốm một trận. Ban đầu chỉ là bệnh vặt, nhưng vì tiết kiệm tiền nên cô định tự gắng gượng cho qua. Ai ngờ chính vì gắng gượng mà hỏng việc, bệnh nhẹ kéo dài thành viêm phổi cấp thấp.

Sau đó truyền nước cả tuần, tốn mất hơn 100 đồng, khiến Hứa Á Nam xót xa thôi.

Sau đó, mỗi sáng Hứa Á Nam đều dậy sớm hơn một tiếng. Khi còn đang say ngủ, cô xuống sân thể dục vắng tanh chạy vài vòng, chạy học thuộc bài.

Vốn dĩ Hứa Á Nam chỉ rèn luyện sức khỏe, nào ngờ vô tình gặp đúng đợt kiểm tra của cấp .

Người đến kiểm tra là một vị lãnh đạo, thấy Hứa Á Nam chạy bộ thì vô cùng hài lòng, vỗ vai khen cô một hồi lâu. Lãnh đạo nhà trường cũng nhanh nhạy, vội chụp vài tấm ảnh để tuyên truyền. Khi vị lãnh đạo hỏi thăm tình hình của Hứa Á Nam, hiệu trưởng chủ động giải thích tất cả.

Nhà trường một tấm gương học sinh giỏi như , kể cả lãnh đạo hỏi, hiệu trưởng cũng ý định đưa Hứa Á Nam điển hình.

Chuyện qua nhanh, Hứa Á Nam cũng để tâm.

Vài ngày , chủ nhiệm lớp báo tin cho Hứa Á Nam rằng bức ảnh đó đăng báo, và ban giám hiệu quyết định phát động phong trào chạy bộ trường.

Chính vì quyết định mà Hứa Á Nam trở thành mục tiêu công kích của .

Đặc biệt là các bạn cùng lớp, vốn giữ cách với cô, chuyện thì bắt đầu công khai cô lập cô.

Hứa Á Nam quan tâm việc cô lập, điều cô để tâm là công việc ở nhà ăn cũng còn thuận lợi nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-379pn-hua-a-nam.html.]

Từ khi nhập học, cô thêm ở nhà ăn để phụ bới cơm. Nhà ăn của trường lớn, nhưng lượng học sinh tăng lên mỗi năm, đặc biệt là trường cho phép ăn sáng và ăn trưa ở ngoài, nên nhà ăn thường thuê một vài học sinh cảnh khó khăn để phụ giúp giờ cao điểm.

Công việc lương, chỉ bao một bữa ăn.

Hứa Á Nam phụ việc cho một cặp vợ chồng bán bánh rán, nhưng sự việc năm ngoái, ông bà chủ khéo léo từ chối cô.

Học sinh trong trường cứ thấy Hứa Á Nam ở quầy là sẽ đến mua. Ông bà chủ dù thương Hứa Á Nam đến mấy cũng thể giữ cô .

Vốn dĩ Hứa Á Nam ngày ba bữa đều ăn bánh rán, khi "thất nghiệp", chuyện ăn uống trở thành một vấn đề lớn.

Sau còn cách nào khác, cô đành tìm việc thêm ở một quán ăn ngoài trường.

Chỉ vận may dùng hết từ mà Hứa Á Nam liên tục gặp rắc rối. Hoặc là trường đột ngột thêm tiết học buổi tối, hoặc là công việc ở quán ăn khác chiếm mất. Không công việc nào cô quá hai tháng.

Thấy tiền trong tay chỉ , ngay cả việc cầm cự đến cuối năm để thực tập cũng trở nên khó khăn.

Hứa Á Nam sốt ruột, gần đây cô tìm một chân phục vụ ở quán ăn ngoài chợ đêm.

quán ở chợ đêm đóng cửa muộn, mấy ngày liền về khuya khiến cô cảm thấy đuối sức. Hứa Á Nam thầm than, dường như đoán công việc cũng sắp giữ .

Giá mà một công việc bao ăn ba bữa, xa thì mấy.

Sau một thoáng thất vọng, Hứa Á Nam tự cổ vũ .

Bây giờ là tháng sáu, sắp tới trường sẽ công bố danh sách phân công thực tập.

Mấy năm nay, các đơn vị liên kết với trường nhiều hơn vài nơi. Tốt nhất chắc chắn là bệnh viện tỉnh, kém hơn một chút là bệnh viện huyện, còn nếu phân nữa thì sẽ đẩy về trạm xá thị trấn.

Mỗi năm, trường chỉ vài suất đến bệnh viện tỉnh, suất huyện là nhiều nhất, còn về thị trấn thì ít.

Thư Sách

Hứa Á Nam thầm tính toán, chỉ còn hai tháng nữa thôi. Cô thể tằn tiện một chút, đợi đến khi , sẽ bao ăn. Như sẽ tiết kiệm khoản chi lớn nhất. Nếu biểu hiện , bệnh viện tỉnh giữ thì cô sẽ bao giờ lo lắng về những chuyện nữa.

Bệnh viện tỉnh ký túc xá, cả nhà ăn.

Hứa Á Nam tưởng tượng cảnh bệnh viện tỉnh, mỗi ngày sinh hoạt điều độ, lương lậu đúng hạn...

Viễn cảnh đó mang cho cô một sự an ủi to lớn, đến nỗi khi về ký túc xá, mặt cô vẫn còn vương nét mơ màng.

Mấy trong phòng , hiểu chuyện gì.

Chỉ thiếu điều chỉ thẳng mặt chửi, Hứa Á Nam trông vẫn vui vẻ ?

Hứa Á Nam rửa chân, giặt quần áo đem phơi bộ đồ bạc phếch của lên sào.

Mở cuốn sổ tay , cô suy nghĩ một lát dòng chữ: "Đếm ngược 50 ngày."

Còn 50 ngày nữa, cô sẽ thực tập!

"Hứa Á Nam!"

Một giọng nữ trong trẻo vang lên. Người lên tiếng là một cô gái tóc nhuộm vàng.

Cô gái ngũ quan thanh tú nhưng để một mái tóc nổi loạn, tai đeo khuyên to bản, phấn mắt cũng đánh đậm cả hốc mắt.

Hứa Á Nam ngạc nhiên: "...Chu Thứ Nữ, tóc thành thế ?"

Chu Thứ Nữ nhai kẹo cao su đắc ý hỏi: “Thế nào?”

Hứa Á Nam định là chẳng chút nào, nhưng nghĩ Chu Thứ Nữ là bạn duy nhất của ở trường, cô đành qua quýt: “Cũng .”

Chu Thứ Nữ ở cùng ký túc xá với cô, nhưng khi cô bước , ai trong phòng Hứa Á Nam hó hé nửa lời.

thản nhiên xuống giường của Hứa Á Nam, níu tay cô bạn đòi xem cô đang gì.

Hứa Á Nam nghiêng : “Chỉ là sách chuyên ngành thôi.”

Chu Thứ Nữ kêu lên: “Trời ạ, đúng là nhàm chán thật đấy, học lớp đủ !”

Hứa Á Nam đáp: “Dù cũng việc gì .”

Chu Thứ Nữ chép miệng: “Thế nên mới là đồ đầu gỗ đấy. Biết rảnh thì rủ chơi . Hôm nay với Lỗi sân trượt băng, vui lắm. À, Lỗi còn hỏi bao giờ dẫn thêm bạn cùng đấy...”

Hứa Á Nam ngắt lời: “ .”

Chu Thứ Nữ: “Trời ạ, đúng là đồ dầu muối ăn. Cũng may là trượng nghĩa, chứ gặp khác thì họ nghỉ chơi với từ lâu .”

Hứa Á Nam: “Cậu đừng suốt ngày ‘trời ạ’ nữa.”

Chu Thứ Nữ mở to đôi mắt ngây thơ: “ thích đấy, thì nào?”

Hứa Á Nam: “...Thôi .”

Chu Thứ Nữ ở phòng Hứa Á Nam lâu rời . Ngay lúc đó, các bạn cùng phòng của cô mới như “sống” .

là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”

Hứa Á Nam đang lật sách, liền đáp trả một câu nặng nhẹ: “Cậu tình hình ký túc xá của Chu Thứ Nữ thế nào ?”

Cô bạn cùng phòng cứng họng: “Một con sâu rầu nồi canh!”

Hứa Á Nam: “Vậy phòng của Chu Thứ Nữ đánh , cứ đến xem thử, xem một cái tát kêu , cần đến hai cái mới kêu.”

 

 

 

Loading...