Giản Lê giả giọng một  trung niên, xen kẽ vài câu  kinh điển về hôn nhân mà kiếp  cô   nhàm tai, khiến cả bài văn trông  quá bình thường.
Thế là hai bài văn   nhanh chóng  chọn,  chỉ  chọn, biên tập viên của tạp chí còn chủ động đề nghị  liên lạc riêng với cô.
Niềm vui bất ngờ , Giản Lê thậm chí còn    ý đồ của biên tập viên qua những dòng chữ vội vã để  địa chỉ và  điện thoại.
Những bài "PR trá hình" đó, biên tập viên luôn  tìm   phù hợp để .
Giản Lê mãn nguyện cất tờ giấy báo nhận 500 tệ, cảm thấy cuối cùng cũng  một khởi đầu  .
Bên  Giản Lê đang hừng hực khí thế triển khai công việc tay trái, bên  Cát Minh cũng  bắt đầu kế hoạch độc ác của .
Cát Minh  bàn bạc với đám đàn em sẽ lừa con trai của thầy Lưu  khỏi trường, nhưng ngay từ bước đầu   thuận lợi.
Tên đàn em vẻ mặt khổ sở: "Đại ca,   ạ, thằng nhóc đó dạo    , ngày nào cũng  phụ  đến đón."
Thầy Lưu  gọi cả bố   từ quê lên, với  nhà thì   gì  giấu diếm. Ông  kể   bộ sự việc cho hai cụ, nhờ các cụ ngày nào cũng để mắt đến cháu nhiều hơn.
Hai cụ   xong liền nổi giận, lập tức tuyên bố  về quê nữa.
"Cái loại mất hết lương tâm , đến đây tao đánh c.h.ế.t nó!"
Ông cụ  ngoài 70 tuổi, nhưng trong mắt  ánh lên tia sáng lạnh: "Dám động đến cháu tao, cứ đợi đấy!"
Ông bà ngoại của  bé  khi  chuyện cũng đến, cả nhà bốn  già,   bé còn mất sớm, đừng  thầy Lưu  thể chấp nhận con trai xảy  chuyện gì, mà mấy ông bà già trong nhà cũng  thể.
Bà ngoại và bà nội ngày nào cũng lo ăn uống cho cháu, ông ngoại và ông nội thì phụ trách đưa đón hàng ngày. Lúc đưa đón, một  ở ngoài sáng, một  trong tối, chuyên tâm quan sát xung quanh.
Quan sát một hồi, quả nhiên phát hiện  điều bất thường.
Thư Sách
Mấy thằng nhóc choai choai đó   so  với ông già  từng kinh qua chiến trường,  nhanh   theo dõi.
Lúc , tên đàn em đang báo cáo tình hình với Cát Minh trong một con hẻm nhỏ ngoài trường học,  ngờ ở góc cua  xa, bố của thầy Lưu đang  đó  lén.
"Đại ca,  là chúng  thôi , đánh cho ông thầy  một trận cũng đủ hả giận ."
Cát Minh đạp một cái    câu đó: "Dựa  cái gì? Thằng chó đó mày  nó  gì ? Nó gọi điện cho ba tao   cho tao  học nữa. Ba tao hai ngày   mới đánh tao một trận."
Cát Minh tức sôi máu,  đời  nó sợ  nhiều , ba nó là một trong  đó.
Vì một cái lớp Toán Olympic vớ vẩn, nó   ăn đòn ba .
Tuy bây giờ ba nó  cho nó  học nữa, nhưng  đánh   là   gì. Cát Minh chỉ  trút giận.
"Lừa   ? Chuyện   cần chúng mày lo, tao lừa."
Cát Minh  nham hiểm: "Tìm một   đường, bảo đến trường tìm thầy giáo truyền lời,  là ba nó  tai nạn xe. Đợi   khỏi cổng trường, trực tiếp mang !"
Cát Minh  tiền, ngày thường ở nhà  thiếu tiền tiêu, nên trong túi lúc nào cũng  một vài trăm tệ tiền tiêu vặt.
Nó  xong  tìm  trả thù, liền phát cho mấy đứa đàn em mỗi đứa hai mươi tệ.
Hai mươi đồng tiền  tay, mấy tên đàn em vốn đang lo lắng mắt đều đỏ lên.
Cát Minh vỗ n.g.ự.c đảm bảo: "Xảy  chuyện cũng  cần sợ, ba tao  tiền."
Một câu "Ba tao  tiền", chút sợ hãi cuối cùng của đám trẻ choai choai  cũng  còn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-54chuong-54.html.]
"Anh yên tâm."
Chẳng  là ném  xuống giếng , giống như những  dọa   đây của chúng,   gì to tát.
Cát Minh hài lòng rời .
Để   góc cua là một ông già với vẻ mặt âm trầm.
Ông cụ hít sâu mấy , về nhà xong liền bắt đầu suy tính cách xử lý bọn chúng.
Toàn là một đám vị thành niên, dù  bắt  cũng chỉ là phê bình giáo dục  thả .
Trong lòng ông cụ xoay chuyển hàng trăm nghìn ý nghĩ, cuối cùng  quyết định .
Cát Minh còn   đại họa sắp ập đến đầu , nó quả thực  tìm một  đến trường gọi đối phương .
Con trai của thầy Lưu   tin ba  xảy  chuyện, vội vàng xin phép giáo viên nghỉ học, vội vã chạy  cổng trường.
Lúc  là giữa chiều, Cát Minh trốn học, cùng mấy đứa khác cũng trốn học nấp trong một con hẻm nhỏ ngoài trường.
Nắng gắt cuối thu vẫn  tan, giữa trưa  đường vắng hoe.
Cát Minh và đồng bọn còn bịt mặt, để  ai nhận .
"Lên!"
Ra lệnh một tiếng, mấy thằng nhóc choai choai liền xông lên giữ chặt con trai của thầy Lưu.
Trong mắt Cát Minh lóe lên vẻ đắc ý, nó bước lên tát  mặt  con trai vẫn  hiểu chuyện gì đang xảy : "Để xem ba mày còn hại tao  !"
Nó nhổ một bãi nước bọt xuống đất: "Đi,  em tìm mày chơi một chút."
Men theo con đường nhỏ, vài   đến khu đất trống  cổng trường.
Nơi   đây cũng là nhà xưởng,   nhà máy di dời, ở đây chỉ còn  mấy cái giếng sâu.
Con trai của thầy Lưu  thấy bọn họ đến   ý , cũng  la hét om sòm, chỉ bình tĩnh  điều kiện.
"Các   gì? Tiền  đồ vật? Chỉ cần thả  , cái gì cũng  thể thương lượng."
Cát Minh: "Ai thèm tiền của mày? Tưởng tao   ? Mày nhớ cho kỹ, hôm nay mày chịu tội , đều là do ba mày gây . Về nhà nhớ cảnh cáo ba mày, bớt lải nhải , thức thời thì mau đóng cửa cái lớp học thêm vớ vẩn của ông  ."
Tên đàn em   xem xét cái giếng sâu, lo lắng chạy về: "Đại ca, miệng giếng   nhỏ,   chắc khó bò  ."
Giếng sâu   bỏ hoang lâu , miệng giếng càng hẹp, ném   đó,   mà bò  ?
Cát Minh tát một cái  mặt con trai của thầy Lưu,  đầu mất kiên nhẫn : "Nhét   là !"
Bò  cái gì, nó  chẳng  thằng ngốc,   kêu !
Tên đàn em  chút run rẩy: "Đại ca,  qua xem kỹ  , miệng giếng  thật sự nhỏ, em sợ..."
"Sợ sợ sợ cái quái gì!"
Cát Minh hùng hổ  qua xem, miệng giếng  chỉ hẹp, mà bên trong còn tối om.
"Đại ca, thôi bỏ ."
Cát Minh l.i.ế.m môi: "Bỏ cái gì! Ném nó  trong!"