Mẹ hiền gặp  con bất hiếu, khiến bà Vương Mộng Mai  mà thấy xót xa.
Bà Vương Mộng Mai về nhà liền trút giận lên ông Giản Phong,   cho Lưu Hướng Đông vay tiền nữa. Có  tiền đó,   hàng năm bà đốt vàng mã cho bà cụ còn hơn là cho vợ chồng Lưu Hướng Đông!
Tính ,   Lưu Hướng Đông  vay nhà  tổng cộng hơn 600 đồng.
600 đồng, là lương hai, ba tháng của ông Giản Phong.
Bà Vương Mộng Mai cằn nhằn, ông Giản Phong chỉ im lặng, tóm  chỉ  một câu “ nỡ lòng”.
Hôm nay  càng quá đáng, dám tự ý cho vay nhiều tiền lương như .
Bà Vương Mộng Mai chỉ  hỏi một câu, nhà  thì sung sướng lắm ?
Tiền thuê sạp ngoài chợ của bà là 500 đồng một tháng, tháng  còn  đủ,   vay chị gái. Kết quả là ông nhà  cứ vài chục, vài trăm đồng cho vay  ngoài mà  chớp mắt.
Bà Vương Mộng Mai càng nghĩ càng tức: “Còn lấy tiền, lấy cái quái gì!”
Bây giờ bà cụ mất , đưa tiền chẳng  là  lợi cho vợ chồng Lưu Hướng Đông !
Bà Vương Mộng Mai tức giận     tại chỗ,  lửa giận mà  thể phát tác, bà chỉ  tìm đến ông Giản Phong mà mắng một trận cho hả giận.
Chỉ   là ! Chỉ   là  lòng! Người  con trai ruột còn   lương tâm,  thì lăng xăng sốt sắng!
Giản Lê    tức đến dựng cả tóc, trong lòng cũng nhớ  chuyện kiếp .
Kiếp ,  tiền Lưu Hướng Đông vay bố cô,   cũng  trả.
Đây cũng là “món nợ cũ” mà bố  thường xuyên lôi  cãi  trong những năm  .
Mẹ cô cứ cãi  là   Lưu Hướng Đông lòng  thâm sâu. Căn bản là cố ý vay tiền, chứ thực  cuộc sống nhà   sớm  khá hơn nhà  .
Đây cũng là điều mà   cô mới nghĩ thông, Lưu Hướng Đông sợ là  sớm cảm thấy nhà máy sẽ  trụ  lâu, sợ mấy  bạn  mở miệng hỏi vay tiền, nên mới tạo  ấn tượng là nhà    bao nhiêu tiền.
  thực tế thì ?
Lưu Hướng Đông  giấu  ,  khi bà cụ mất còn  một khoản tiền bảo hiểm, ba   ở quê để  cho ba gian nhà   còn  đền bù giải tỏa.
Ngay cả cái xưởng nhỏ mà   , lương tuy ít nhưng lậu thì  ít. Sau  Lưu Hướng Đông  đến lúc về hưu, một tháng tiền hưu cũng  mấy nghìn.
Nhà Lưu Hướng Đông qua đợt dịch SARS  bao lâu  mua  căn nhà thương mại đầu tiên,   còn kịp mua nhà cho hai đứa con  khi giá nhà tăng vọt.
Lúc đó nhà  đang là thời điểm khó khăn nhất, ông Giản Phong đến đòi tiền,   còn  cho  nhà, chỉ thò đầu  cửa  lóc than nghèo.
Tóm ,   tiền trả.
Giản Lê cau mày, trong  những  bạn  của bố cô, Triệu Hiểu Bằng và Lưu Hướng Đông, mỗi  đều  lừa bố cô một vố. Triệu Hiểu Bằng lừa một vố đau, nhưng Lưu Hướng Đông cũng chẳng  loại   gì.
Nghĩ đến đây, Giản Lê  với : “Mẹ ơi, lúc nãy chú Hiểu Bằng đến rủ bố  nhà chú  uống rượu, còn  chú Kiến Quốc nữa, chú  đến báo tin cho bố.”
Thư Sách
Bà Vương Mộng Mai dừng bước: “Triệu Hiểu Bằng rủ bố con uống rượu?  là mặt trời mọc đằng Tây. Còn Hứa Kiến Quốc nữa,   vợ nó đến hỏi  chuyện cái sạp hàng,    , nó chẳng   sưng mặt với  ,  giờ …”
Bà Vương Mộng Mai như  ai bóp cổ, mắt trợn trừng  con gái.
Giản Lê sờ sờ mũi,  lí nhí: “Mẹ,  là  cũng  tìm mấy dì  cùng ?”
Đều là bạn  lớn lên cùng một khu tập thể, bà nội Lưu khi đó  với bố cô thì cũng  với mấy  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-7chuong-7.html.]
Không  lý nào  mất , bố cô mang vợ con  mặt góp tiền, còn mấy nhà  chỉ    ?
Bà Vương Mộng Mai nghiến răng, trong lòng thầm mắng Triệu Hiểu Bằng và Hứa Kiến Quốc   bao nhiêu .
Thường ngày hai  đó miệng thì gọi  Phong ngọt xớt, cũng chỉ  thiết lúc phát lương, hễ gặp chuyện là lùi  phía , đẩy cái ông chồng   đầu óc của bà lên .
Cứ lấy chuyện Lưu Hướng Đông vay tiền mà , hai  đó than nghèo kể khổ ghê gớm nhất, cuối cùng chỉ cho vay  mấy chục đồng. Chỉ  ông chồng ngốc của bà là cho vay một  mấy trăm.
Nghĩ đến đây, bà Vương Mộng Mai dậm chân một cái: “Đi!”
Hứa Kiến Quốc    hổ đến tìm ông Giản Phong , thì bà cũng  ngại gọi vợ mấy nhà   cùng.
Nếu họ  , bà cũng  !
Bà  tin,  vợ của các nhà ở đó, mà Lưu Hướng Đông còn mặt dày mở miệng vay tiền. Nếu  vay, thì nhà nào cũng  góp!
Bà Vương Mộng Mai   chủ ý, cũng  còn tức giận nữa, bà bảo con gái về nhà , còn  thì hùng hổ, hiên ngang  báo tin cho các nhà.
Giản Lê gọi với theo  lưng : “Mẹ ơi, sáng mai  còn mở hàng ?”
Cái sạp ngoài chợ của bà Vương Mộng Mai cách nhà  xa, vị trí cũng là nhờ  quen mới lấy , mấy ngày nay  mới bắt đầu kinh doanh, chỉ bán buổi sáng. Chỉ là bánh nướng đường trắng và bánh nướng muối tiêu, mỗi ngày đều  dậy từ sáng sớm.
Bà Vương Mộng Mai lườm một cái: “Lo chuyện bao đồng… Đương nhiên là !”
Trong nhà   tiền, còn nợ chị gái mấy trăm đồng  trả, bà Vương Mộng Mai chỉ nghĩ đến thôi  thấy sốt ruột.
Giản Lê  hì hì,  tự  về nhà .
Về đến nhà, cô liền giúp bà Vương Mộng Mai  công tác chuẩn , những thứ cần chuẩn  đều chuẩn  sẵn sàng.
Sau đó là bật tivi,  xem tivi,  tập squat.
“Một, hai, ba, bốn…”
Thân thể nặng nề,   hơn hai mươi cái  thấy tối sầm mặt mũi.
Giản Lê cố gắng  thêm năm cái nữa, lúc  mới thở hổn hển  vật  ghế sofa.
Sau khi xem một loạt các bộ phim truyền hình cũ, Giản Lê  lấy sách giáo khoa  xem qua, lập một kế hoạch học tập.
Chờ đến khi  xong tất cả  việc,  đồng hồ  đến nửa đêm. Bố  vẫn  về, Giản Lê cũng  buồn ngủ.
Thế là cô lấy  một tờ giấy trắng lớn, vẽ lên đó những ô vuông cong cong.
Sau khi trịnh trọng  ngày tháng, cô ghi  chế độ ăn uống và vận động của ngày hôm nay. Một tờ giấy  45 ô, Giản Lê  ở ô cuối cùng con  75 ký.
“Mục tiêu kết thúc kỳ nghỉ hè.”
Giản Lê mãn nguyện  tìm băng dính trong, chuẩn  dán tờ giấy  lên chỗ dễ thấy nhất.
Kết quả là lúc , cửa lớn kẹt một tiếng, ông Giản Phong và bà Vương Mộng Mai  về.
Giản Lê cẩn thận , sắc mặt bố cô    cho lắm, còn  cô…
Mẹ cô tuy cũng sầm mặt, nhưng    lưng bố,  một cử chỉ với Giản Lê đang tò mò  bà.
Giản Lê: … Hiểu , bố cô chắc chắn   tình bạn cho một cú sốc.