Hạ Nam Châu về đến nhà, tay cầm theo một túi văn kiện. Bên trong, chính là kết quả xét nghiệm ADN.
Nguyên Nguyên liếc thấy chú út liền giật nảy , nghĩ tới chuyện gây , lập tức đầu tìm chỗ trốn, miệng lẩm bẩm:
“Chạy mau, chạy mau…”
Bị phạt cấm ăn vặt một tuần đủ thảm, lỡ còn ăn đòn thì đúng là xong đời.
Giản Vân Tang và bà nội Tống Trân cũng về phía Hạ Nam Châu. Thấy mặt treo nụ nhẹ, hai cần hỏi cũng kết quả rõ ràng.
Tống Trân xúc động đến mức len lén lau mắt. Bà vốn tin Triều Triều chính là cháu gái , nhưng khi thật sự thấy giấy giám định, trong lòng mới yên .
Hạ Nam Châu đưa văn kiện cho bà, đó xuống ghế sofa, với Giản Vân Tang:
“Giờ kết quả , lát nữa em gọi điện cho ba .”
“Ừ.” – Giản Vân Tang gật đầu, “Đến lúc đó để Triều Triều cùng em gọi video. Ba em thì dễ , chắc sẽ qua đây. Còn em… chỉ cần báo tin là .”
Nói đến đây, Giản Vân Tang khỏi nhớ chuyện cũ.
Năm đó bà mua nhà, cho hai mươi vạn, còn thì từ đó đến nay vẫn canh cánh vui. Sau , mỗi gặp , bà đều hẹn ngoài, dám đến nhà nữa.
Giản Vân Tang thừa hiểu thái độ của . Bà từng nghĩ sẽ trả tiền, vì mà gia đình ruột xào xáo. kiên quyết đồng ý, chỉ miễn là con gái sống là .
Sau khi , Giản Vân Tang vẫn đều đặn gửi tiền cho . Đến lúc lấy chồng, gia thế Hạ gia liền đổi thái độ, những cản nữa mà còn sức nịnh bợ.
Đáng tiếc, chuyện chỉ duy trì cho đến khi Triều Triều mất tích. Sau khi bà dọn khỏi Hạ gia, đổi trở mặt.
Giản Vân Tang rõ con đó, còn liên quan. Bà trả tiền ngày thôi, chẳng buồn dây dưa thêm. Bao năm qua vốn quá mệt mỏi, chẳng tốn sức những chuyện như . Lần cuối cùng gặp , cũng hơn một năm rưỡi .
Nếu bây giờ Triều Triều trở về, chắc chắn sẽ dẫn cả và em trai bà đến Giang Thành.
Hạ Nam Châu hết những chuyện , liền vỗ tay vợ an ủi:
“Chúng cứ là tiện, tìm dịp khác cho và em trai riêng gặp Triều Triều.”
“Ừ.” – Giản Vân Tang gật đầu.
Ông tiếp:
“Còn cả và chị gái, lát nữa sẽ gọi báo.”
Nói , ánh mắt ông rơi về phía hai bóng dáng nhỏ ở góc phòng:
“Nguyên Nguyên, con chạy sang đây?”
Tống Trân giải thích:
“Hai hôm nay cuối tuần, nó bận ăn tiệc cưới, mà Nguyên Nguyên theo. Trùng hợp Triết Ngạn bận học ở nhà. Con cũng đấy, nó mà gặp trai thì cứ như chuột thấy mèo, sợ ép học nên chạy qua đây trốn.”
Hạ Triết Ngạn – trai của Nguyên Nguyên – năm nay lớp 9, tính cách cực kỳ tự giác, khác hẳn em .
Hạ Nam Châu xong thì gật đầu, nhướng mày:
“Thế còn thấy chú thì chạy? Lại gì tật giật hả?”
Nguyên Nguyên đang dựng tai hóng, vội vàng hét to:
“Không ! Con nhận phạt , mách nữa !”
Câu thốt liền lộ hết.
Hạ Nam Châu nhíu mày:
“Nói tức là con thực sự chuyện .”
Nguyên Nguyên cứng họng, mặt xụ xuống, lúng túng dắt tay Triều Triều bước tới.
“Em gái bỏ qua cho con , chú cũng đừng chấp nữa.”
Hạ Nam Châu liếc Triều Triều, giọng trầm xuống:
“Liên quan đến Triều Triều?”
Tống Trân vội đỡ trán – cái thằng nhỏ , càng càng sai.
Nguyên Nguyên hốt hoảng trốn lưng Triều Triều, kéo kéo áo em:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-sau-xuyen-khong-ca-co-trieu-nhin-ta-lon-len/chuong-53-truong-hoc-la-gi.html.]
“Mau cầu xin giúp .”
Triều Triều len lén Hạ Nam Châu. Chỉ một cái , gương mặt nghiêm khắc của ba liền dịu , trở nên ôn hòa.
Cô thở phào, cẩn thận :
“Ba… họ thật sự cố ý. Con… con thể xin cho ?”
Tim Hạ Nam Châu nhói lên. Ngày xưa con gái chỉ cần chạy tới nũng, chứ dè dặt hỏi xin như bây giờ.
Ông bế Triều Triều lên, dịu giọng:
“Con gì thì , cần xin phép. Bất cứ điều gì con , ba đều đồng ý.”
Triều Triều chớp mắt:
“Vậy… ba đừng trách họ nữa, ?”
Hạ Nam Châu liếc Nguyên Nguyên một cái, với Triều Triều:
“Được.”
Triều Triều vui vẻ, sang họ:
“Anh .”
Nguyên Nguyên lập tức mừng rỡ, ôm lấy cánh tay cô:
“Em gái thật !” Rồi ngẩng đầu giải thích thêm với Hạ Nam Châu:
“Chú út, chuyện của con . Là Cung Tinh Văn bảo con, ăn que cay cay chút nào…”
Hạ Nam Châu nheo mắt – hóa là ăn vụng đồ cay.
Giản Vân Tang và Tống Trân , bất đắc dĩ thở dài. Thằng bé tự khai hết thì còn gì để giấu nữa.
Triều Triều tò mò hỏi:
“Anh họ, Cung Tinh Văn là bạn của ?”
Cô từng bạn, trong lòng hâm mộ.
Không ngờ Nguyên Nguyên tức tối:
“Từ giờ trở , còn là bạn nữa!”
Triều Triều ngạc nhiên, sang cầu cứu ba:
“Con… con cố ý họ mất bạn bè .”
Hạ Nam Châu bật :
“Không liên quan đến con. Vốn dĩ tình bạn của bọn nó chẳng vững .”
Nguyên Nguyên cũng phẩy tay:
“ , tại em gái. Yên tâm , nó thì vẫn còn nhiều bạn lắm. Có Cổ Văn Thụy, Tử Thần, bạn trong trường nữa. Anh ngoại giao bạn rộng lắm.”
Triều Triều mở to mắt lấp lánh, đầy ngưỡng mộ – họ thật nhiều bạn như .
Cô chần chừ hỏi tiếp:
“Trường học… là gì?”
Nguyên Nguyên ngẩn :
“Thì là chỗ học chứ gì nữa!”
“Đi học… tức là chữ?” – Triều Triều càng thêm ngưỡng mộ.
Nguyên Nguyên khó hiểu, hiểu con bé coi học hành là chuyện to tát đến thế. Đối với , học chỉ đau khổ. Rồi chợt nhớ, Triều Triều mới về, chắc từng học thật.
Cậu vội trấn an:
“Đợi thêm chút, em cũng sẽ học thôi. Rồi sẽ mùi vị nó thế nào.” – Cậu với vẻ mặt đầy đồng cảm.
Triều Triều ngập ngừng:
“Em… em cũng học ? … học tốn nhiều tiền ? Ở thôn Thượng Lục chỉ mấy đứa con trai mới , mà bao năm nay cũng chỉ một Quách Tú Tài thôi…”
Giản Vân Tang và Hạ Nam Châu lập tức ngẩng phắt đầu, sửng sốt.
Triều Triều cái gì?