“Tú tài??
Bây giờ mà còn cái gọi là tú tài ?”
Giản Vân Tang và Hạ Nam Châu , cùng sang Triều Triều.
Triều Triều thì nhận một câu khiến khác sững sờ. Nguyên Nguyên cũng để ý tới hai chữ “tú tài”, chỉ đoạn mà hào hứng đáp:
“Đương nhiên là em thể học . Ai chỉ con trai mới học? Ở lớp , bạn nữ còn nhiều hơn con trai. Người đầu bảng thi chính là nữ sinh đó. Nếu bất cẩn sai một câu, thì nhất định là thủ khoa.”
“Oa, thật lợi hại!” Triều Triều reo lên.
Nguyên Nguyên xua tay, vẻ khiêm tốn:
“Giống thôi, khiêm tốn một chút. cho em , dù nhất lớp, thì trong trường cũng là lão đại. Sau em học, chỉ cần là em gái của , ai dám bắt nạt em.”
Triều Triều vẫn yên tâm, dè dặt hỏi:
“Em… thật sự thể học ?”
Nguyên Nguyên đầu sang, chút khó hiểu:
“Em gái, em cứ hỏi mãi chuyện ? Chẳng lẽ em học ? Nói nhỏ cho em , thật cũng thích học . mà còn cách nào khác, bây giờ ai cũng học, bất kể trai gái. Để cho chúng học, quốc gia còn miễn cả học phí nữa. Ít nhất cũng học đủ chín năm, bắt buộc đấy. Học miễn phí, nhưng học đủ chín năm. Em thấy khổ ?”
Nói đến đây, Nguyên Nguyên thở dài đầy tuyệt vọng. Dù học ở một trường tư quốc tế, tốn nhiều tiền, nhưng vẫn theo luật học bắt buộc.
⸻
Tại triều Đại Khải.
Cảnh Tuyên Đế giật bật dậy khỏi long ỷ. Hắn sang mấy vị đại thần triệu bàn quốc sự, kinh ngạc hỏi:
“Các khanh thấy ?”
Vốn dĩ bọn họ đang bàn việc trong ngự thư phòng, thỉnh thoảng còn phân tâm lắng tiếng từ màn trời. Lời Nguyên Nguyên vang lên rõ ràng, ai nấy đều .
Ngay cả Thái phó, vốn điềm tĩnh, cũng há hốc mồm thật lâu mới khép , chậm rãi gật đầu:
“Cậu bé … học miễn phí, hơn nữa còn bắt buộc chín năm. Là tất cả trẻ con… đều học miễn phí… trong chín năm!!”
Đến câu cuối, giọng ông run hẳn .
Mấy đại thần khác đưa mắt , vội vàng chạy cửa, Thái phó lặp , cả họ như sét đánh, hít một lạnh.
Chuyện nữ tử học, họ vốn thấy lạ. Trong nhà các đại nhân vốn cũng cho con gái học chữ, rèn nữ công, nhà còn dạy thi thư để trở thành tài nữ. Trước đó, màn trời cũng chiếu hình ảnh nữ đại phu, thậm chí cô của Triều Triều còn quan. Nữ tử sách còn là điều hiếm.
điều khiến họ choáng váng là: đứa trẻ đều học, còn miễn phí, tận chín năm!
Một vị đại thần run giọng:
“Chuyện … chuyện thể? Quốc khố lớn đến mức nào mới chống đỡ nổi chi phí khổng lồ ? Đây căn bản… căn bản là điều dám nghĩ tới!”
Mãi lâu mới ấp úng:
“Lời trẻ con… chắc tính . Trẻ con thì thường khoa trương, khi chỉ đùa thôi.”
những khác ông đầy khó tin. Đùa ? Nếu là chơi, thì tại tất cả đều rõ mồn một, mà đứa bé tự nhiên, giống như chuyện hiển nhiên từ lâu?
Trong ngự thư phòng, những vốn trải qua sóng gió chính trị cũng chấn động đến mất bình tĩnh. Huống chi là bá tánh bên ngoài hoàng cung, tin tức càng dân chúng Đại Khải ồn ào xôn xao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-sau-xuyen-khong-ca-co-trieu-nhin-ta-lon-len/chuong-54-chin-nam-giao-duc-bat-buoc.html.]
“Miễn phí học? Ha ha ha… Miễn phí học? Sách vở quý giá như thế, thể cho tất cả đều học?”
“Còn tận chín năm? Trong đám học trò, thể nào chẳng kẻ ngu dốt, học hoài , mà cũng học suốt chín năm ? Thầy đuổi về từ sớm ?”
“Đọc sách là việc đốt tiền, quốc gia gánh nổi? Hoang đường, thật hoang đường!”
⸻
Ở thôn Thượng Lục, Quách tú tài chằm chằm lên màn trời, hai mắt sững sờ.
Cả trăm năm trong thôn từng ai đỗ tú tài, chỉ ông. Địa vị của ông trong làng nhờ thế mà cao hẳn. Nhiều năm nay, cũng nhờ ông gương, một gia đình điều kiện mới dám cắn răng cho con đến tư thục.
Trong thôn, con nhà học và con nhà học cách biệt một trời một vực. Bọn trẻ học chữ thì tự ti, luôn đám học trò bằng ánh mắt ngưỡng mộ kính nể.
Vậy mà ở nơi của Triều Triều, học đơn giản như… uống nước.
Tin tức như cơn chấn động lan khắp dân gian. Người thì thề rằng lời đứa trẻ là bịa đặt, cho rằng nó phóng đại, nhưng cũng ít tin chắc rằng đây là sự thật.
Dù tin , tất cả đều đồng loạt ngẩng đầu, mắt chớp màn trời.
⸻
Triều Triều xong thì sững , đôi mắt mở to, tim đập dồn dập.
Đi học miễn phí ? Cô thật sự nhầm chứ?
Ở thôn Thượng Lục, nhà nào dám cho con học thì bán sạch gia sản, học phí một năm đủ bằng cả nhà ăn uống cả năm. Quách tú tài vì học mà còn bán hai mẫu ruộng .
Vậy mà ở đa, học miễn phí, hơn nữa bắt buộc chín năm. Nghĩ đến đây, Triều Triều kìm xúc động:
“Vậy… học chín năm, là thể thi tú tài ? Em cũng thể thi ?”
Nguyên Nguyên chớp mắt, bật :
“Tú tài?? Cái đó chẳng chỉ trong phim cổ trang ?”
“Hả?” Triều Triều ngẩn .
Nguyên Nguyên gãi đầu, tiếp:
“Hơn nữa, cần gì thi tú tài? Sau chín năm học bắt buộc thì chúng học lên cấp ba, thi đại học. Tú tài chỉ thời cổ đại mới thôi, bây giờ gì còn.”
Triều Triều mà bối rối, cái gì mà “cổ đại”, cái gì mà “ tú tài nữa”, cô chẳng hiểu gì hết.
Cô vội về phía Giản Vân Tang. Bà cau mày, xác định lầm: Triều Triều đúng là nhắc đến hai chữ “tú tài” thật.
Giản Vân Tang ôm chặt con gái lòng, giọng nghiêm túc:
“Triều Triều, con từng gặp tú tài ?”
“Dạ ạ. Ở thôn Thượng Lục Quách tú tài, ông học giỏi.” Triều Triều ngơ ngác, “Mẹ, cổ đại là gì? Sao tú tài chỉ ở cổ đại?”
Giản Vân Tang hít một , cố gắng trấn tĩnh:
“Cổ đại tức là thời ngày xưa, mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm . Khi đó, sách thì thi từng bậc: đồng sinh, tú tài, cử nhân, tiến sĩ, cùng mới thể quan. bây giờ thì còn nữa. Từ hơn trăm năm nay, đời còn cái gọi là tú tài.”