Trước đó Mạnh Phất Yên lên núi từng mang con mồi nhỏ trở về, trong thôn đều đây trưởng bối trong nhà cô tòng quân, học một ít, cho nên cũng tiếp nhận thỏi quan nuôi thả.
"Những săn còn trở về ư?" Mạnh Phất Yên hỏi.
Vợ của đại đội trưởng :
"Đâu nhanh như ? Có đôi khi canh con mồi đợi đến hơn nửa đêm! Hôm nay mới tối bao lâu, còn đợi nữa."
"Hiện giờ trong rừng quá tối, một cô gái như cháu đừng , đợi ở bên ngoài thôi!"
Mạnh Phất Yên gật đầu, ngoan ngoãn ở bên ngoài cùng với những khác.
Săn thú mùa đông là chuyện mỗi năm của đại đội Bản Kiều, khác gì cuối năm chia lương thực chia thịt heo lắm.
Cho nên nhiều tham gia, ít tụ tập bên chờ đợi.
Trong rừng sản vật phong phú, đại đội liên hợp săn gần như mỗi năm đều kiếm con mồi to, bọn họ đều là tới xem náo nhiệt.
Niên đại giải trí gì, săn thú mùa đông là hoạt động cỡ lớn cuối cùng khi bọn họ mèo ngủ đông, ngoại trừ một lớn tuổi , ít đều tràn ngập tinh thần, nhiều đều đợi đến nửa đêm đợi săn trở về.
Mạnh Phất Yên cũng đợi cùng với .
Đứa bé chuyện gì , trời tối chơi cũng quá tiện, nên bắt đầu mân mê tìm đồ ăn.
Có đứa bé nhặt rau dại nấm, vận may tìm trứng gà rừng, còn đứa bé lợi hại hơn b.ắ.n chim.
Có một bạn nhỏ còn mang theo bát đũa, Mạnh Phất Yên còn thấy đứa bé to hơn chút cõng một niêu lẩu tới.
Quanh năm suốt tháng chỉ khi chia thịt heo và săn mùa đông mới ăn chút thịt, đám nhỏ vì miếng ăn cũng liều mạng.
Mạnh Phất Yên , chút buồn cảm thấy chua xót.
Thời đại mà!
Nghĩ tới mấy chục năm , tuy áp lực cuộc sống lớn, nhưng ít nhất thịt cơ bản là thể ăn, giống như bây giờ quanh năm suốt tháng ăn mấy miếng thịt?
So sánh thì đúng là quá hạnh phúc!
Mạnh Phất Yên cống hiến hai con gà rừng , còn đổi một con với một đàn ông bắt gà rừng.
Đối phương ăn thịt, nhưng càng lương thực hơn, Mạnh Phất Yên đồng ý dùng lương thực đổi với , lập tức đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-102.html.]
Mạnh Phất Yên ném gà rừng cho mấy đứa bé: "Mang sạch sẽ, hai con cùng hầm, buổi tối lạnh như đều uống ít canh thịt ."
Mười mấy hai mươi đứa bé mà, hai con gà rừng rõ ràng là đủ, ba con thì còn tạm, nhiều thêm cô sợ nuôi lớn khẩu vị.
Mấy đứa bé sửng sốt: "Mấy con gà ... Cho bọn em ăn ạ?"
Mạnh Phất Yên gật đầu:
"Ừm, chị bộ một vòng, mệt chết, nhúc nhích. Các em xử lý ba con gà rừng , hai con hầm canh, một con mang tới cho chị nướng, lát nữa chia với các em."
Bọn nhỏ lập tức hoan hô: "Yeah yeah yeah..."
"Chúng em sẽ ngay ạ."
"Đảm bảo sẽ sạch sẽ ạ!"
Đứa bé nông thôn mấy tuổi bắt đầu việc nhà, trong còn đứa bé mười hai mười ba tuổi, giao mấy con gà cho bọn họ Mạnh Phất Yên cần lo lắng.
Quả nhiên xử lý gà rừng, kiếm củi bắc nồi, còn rửa rau dại nấm, một đám bận rộn vô cùng vui vẻ.
Vợ của đại đội trưởng ở bên cạnh : "Chỉ cháu nỡ bỏ , hôm nay mấy đứa bé lộc ăn ."
Bên cạnh còn mấy phụ nữ trẻ và mấy bà, cũng mở miệng khen ngợi, dù trong con cháu nhà bọn họ.
Mạnh Phất Yên : "Không , nhiều cháu cung cấp nổi, hôm nay đặc biệt mà! Ngày như thế, là một đám trẻ, cho mấy đứa nhỏ ăn nhiều thêm mấy miếng thịt."
Ngay lúc , bỗng nhiên trong rừng truyền đến tiếng sói tru, âm thanh tràn ngập lực xuyên thấu, những bên ngoài đột nhiên yên tĩnh .
"Đây là tiếng sói tru ư?"
"Âm thanh ... Có đến chỗ chúng ?"
DTV
"Có lẽ là , giống như là ở xa."
" mà... Sói chạy từ trong rừng rậm tới nhanh đúng ? Khoảng cách giữa một hai ngọn núi, lẽ là nhanh sẽ chạy tới?"
"Bà đừng hù dọa , nơi là bên ngoài, thể..."
"A..."
Một tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ đến cực hạn cắt ngang suy đoán của , đều về phía đỉnh núi truyền âm thanh tới.