Không gian một trăm mét vuông, cao năm mét cô nhét đầy.
Sớm cô là trọng sinh trở thập niên bảy mươi, cô tích trữ nhiều nước như , quá chiếm chỗ.
Hơn mười cân hạt dẻ cho gian, tiếp tục trong rừng, dọc đường hái ít nấm, mộc nhĩ, cuối cùng dừng ở chân núi tương đối hẻo lánh, chọn một nơi nguồn nước, rải ít nước linh tuyền pha loãng ở xung quanh.
Bồi dưỡng cảnh nơi thật xong, mới thể hấp dẫn các loại động vật nhỏ tới.
Gần tới thời gian, Mạnh Phất Yên thu dọn đồ trở về.
Trong sọt 2. 5 cân hạt dẻ, một ít rau dại tươi, một ít hạt thông, nấm mộc nhĩ nhiều nhất, còn bắt hai con gà rừng, thu hoạch tràn đầy.
Thuận tay lấy ít củi lửa về, tới khu thanh niên trí thức thoáng qua phát hiện chị em Ngô gia trở về.
Nhìn dáng vẻ là mang về ít vật tư, đang nấu cơm, còn mùi thịt bay .
Nhìn thấy Mạnh Phất Yên xách hai con gà rừng trở về, Ngô Mỹ Hương hừ lạnh một tiếng.
Có lẽ là tối hôm qua đánh sợ, nên động tác khác, Mạnh Phất Yên để trong lòng, hỏi Từ Cạnh địa chỉ chỗ Cố Đình Chi việc, ngày mai cô tìm .
DTV
Từ Cạnh nhướng mày, tràn ngập hứng thú : "Cô tìm ư! Anh ở cơ quan chính phủ, vặn ngày mai cũng tìm , dẫn cô ."
Mạnh Phất Yên gật đầu đồng ý.
Sáng sớm hôm , hai chị em ăn cơm sáng xong, Mạnh Vân Ký học, bé thoáng qua ba chị em Ngô gia, với Mạnh Phất Yên:
"Chị, là em tự , ba bọn họ đều ở nhà, huống hồ lúc mới bắt đầu, bọn họ sẽ gì em . Chị đưa đón em học mỗi ngày như , quá vất vả."
Mạnh Phất Yên kiên trì:
"Không cần, bọn họ mới chị đánh cho một trận, khả năng sẽ tìm cơ hội trả thù. Em mang đồ ăn ngon giữa trưa ăn ở trường học, khả năng chị trở về nhanh như , chị đến trong huyện mua xe đạp, buổi tối tan học sẽ đón em."
Chuẩn cơm trưa cho em trai, đưa bé đến trường học xong, khi trở về thì nấu thịt ba chỉ thành thịt kho tàu, nóng thịt thỏ xào cay hôm qua nữa, tất cả đều cho hộp giữ ấm, xới thêm cơm.
Tới giờ Mạnh Phất Yên xách theo túi vải, giống với túi vải buồm ở đời , là cô dùng vải dệt tự khâu, cùng Từ Cạnh đến huyện thành.
Đại đội Bản Kiều đến huyện thành bộ chừng hơn một tiếng, cũng may khỏi thôn là đường nhựa mới xây, đường dễ .
Tới huyện thành tìm Cố Đình Chi, vặn là mười giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-67.html.]
Cố Đình Chi mắt quá giống lúc , cởi bộ quân trang , lúc mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, trong túi áo còn một chiếc bút máy.
Ừm, cách ăn mặc điển hình.
Mạnh Phất Yên nhếch miệng : "Anh Cố."
Cố Đình Chi gương mặt tươi của cô, ánh mặt trời xán lạn như , khóe miệng nhếch lên, thấy đất giày của cô, nhíu mày:
"Đi bộ tới đây ư?"
Mạnh Phất Yên gật đầu: "Vâng! Từ trong thôn đến đây xe, chỉ thể bộ."
"Anh mua xe đạp cho em, lái xe , là trực tiếp gọi điện thoại cho . Một cô gái đừng đường xa như , gặp mìn thì xong!"
Mạnh Phất Yên: "..."
Từ Cạnh: "..."
Không chứ!
Thời buổi xe đạp đầy đường cái như ư?
Nói tặng là tặng?
Chuyện lớn như thế, Mạnh Phất Yên vẫn chút đúng mực:
"Cảm ơn Cố, nhưng mà cần tặng, hôm nay em sẽ tự mua xe đạp. Sau lui tới huyện thành đều tiện, em đưa em trai học tiểu học ở công xã, đón đưa em cũng tiện hơn."
"Vân Ký học ?"
"Vâng!" Mạnh Phất Yên gật đầu, thì thẩm thấu dần dần, như sẽ chậm rãi quen thuộc.
"Thằng bé còn nhỏ tuổi, em vẫn luôn để ở khu thanh niên trí thức cũng nhàm chán, đứa bé học mới đúng, nên dứt khoát đưa tới trường tiểu học của công xã. Đại đội trưởng thư đề cử, dễ dàng nhập học."
Cố Đình Chi gật đầu: " là nên đưa thằng bé học, em phiếu xe đạp ?"
"Có."
Mạnh Phất Yên đưa đồ ăn trong tay qua:
"Cảm ơn vẫn luôn chăm sóc bọn em suốt đường , tạm thời em nên báo đáp thế nào, đây là đồ ăn em tự tay , nếm thử xem hợp khẩu vị , cơ hội em báo đáp ."