"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 193: Các bên suy tính!
Cập nhật lúc: 2025-09-29 03:58:31
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù Tô Dục Bạch những lời xã giao, nhưng cả hai đều cảm thấy thoải mái trong lòng. Trịnh Hoài Viễn thấy vài trò chuyện xong, bèn tới kéo Đỗ Phong một bên: “Lão Đỗ, đến đây?” Đỗ Phong liếc một cái: “Anh thông báo cho , chẳng lẽ thể tự hỏi thăm ?” Trịnh Hoài Viễn nhíu mày: “Nói năng đàng hoàng.” Đỗ Phong thấy sắc mặt Trịnh Hoài Viễn vui, cũng dám đùa nữa, khổ một tiếng: “Anh yên tâm , chúng thật sự chỉ đến chúc mừng thôi.” “Anh cũng đấy, chồng của Chủ nhiệm Lâm ở nhà khách là Phó huyện trưởng Tôn, hôm nay lão Triệu phụ trách công tác tiếp đón, những bên đều tin về chuyện .” Nghe Đỗ Phong , sắc mặt Trịnh Hoài Viễn mới dịu đôi chút. “Lão Đỗ, nể mặt , hôm nay một chuyện quan trọng đối với , xảy bất kỳ tình huống bất ngờ nào.” Đỗ Phong ngẩn , nhưng thấy Trịnh Hoài Viễn vẻ mặt nghiêm túc, cũng chỉnh sắc mặt, gật đầu với Trịnh Hoài Viễn. Lâm Phượng Hà tin, cũng từ văn phòng . Tô Dục Bạch giới thiệu cho quen, chẳng mấy chốc thiết với . Đều là những địa vị trong huyện, dù đây quen , cũng đều , huống hồ phía Lâm Phượng Hà còn một vị phó huyện trưởng. Hầu Dũng là đến cuối cùng. Không màu, mà là Tần Bảo Sơn kéo họp nhỏ nữa . Sau khi chỗ, Tô Dục Bạch lấy hai chai rượu nhung nai chuẩn sẵn rót đầy cho . Sau đó : “Rượu là do tự ngâm, lượng nhiều, nên hãy nếm thử một chút, còn chuẩn rượu Tây Phượng nữa.” Những mặt ở đây, phần lớn đều Tô Dục Bạch một lô câu kỷ tử dại chất lượng cực . Nhìn thấy những quả câu kỷ tử to bằng đầu ngón tay cái trong ly rượu, mắt ai nấy đều sáng lên. Đặc biệt là Triệu Chính An và Đỗ Phong, Tô Dục Bạch tặng họ nhung nai và câu kỷ tử, ban đầu họ để tâm lắm. khi về ngâm rượu, ngâm nước uống thử, chỉ thể tóm tắt bằng bốn chữ: kinh vi thiên nhân! Cao Thắng nhanh mang thức ăn lên, hôm nay là tiệc dê phần. Một con linh dương sừng ngắn, chế biến thành năm sáu món khác . Kèm theo một rau rừng và món nấm phỉ gà rừng, bày đầy cả bàn. Tô Dục Bạch cũng nhiều, cha ở đó, tự nhiên là cha chủ, chỉ là khách cùng. Khoảng nửa tiếng , Tô Dục Bạch thấy rượu Tây Phượng mang lên gần cạn, bèn dậy ngoài sai mang lên hai chai nữa. Đang chuẩn về, thì thấy Trịnh Hoài Viễn và Trịnh Hồng Mai đang chuyện ở cửa. Tô Dục Bạch họ cố ý đợi : “Anh Trịnh, chị Hồng Mai, thấy hai cũng uống ít, là qua bên cạnh uống giải rượu?” Hai cũng nở nụ , thực họ chút lo lắng. Bởi vì Tô Dục Bạch uống quá mạnh. Mọi tiện chuốc rượu Tô Kiến Quốc, thì Tô Dục Bạch, “khách cùng”, tự nhiên trở thành đối tượng chính của . Theo như họ thấy, Tô Dục Bạch ít nhất uống một cân rưỡi rượu bụng. Cho dù chuyện Tô Dục Bạch ngoài lấy rượu, họ cũng tìm cơ hội gọi Tô Dục Bạch ngoài vài câu. Trong một phòng riêng nhỏ hơn một chút, Tô Dục Bạch cảm ơn nhân viên phục vụ mang đến, rót cho hai một tách hỏi: “Chị Hồng Mai, bên rể ạ?” Trịnh Hồng Mai trầm giọng : “Tiểu Bạch, chị định với em chuyện , thành phố xảy chuyện , ý rể là lương thực tạm thời đừng gửi nữa.” Tô Dục Bạch nhướng mày: “Là chuyện thành phố m.á.u lớn ?” Trịnh Hồng Mai ngẩn , chút khó tin: “Em ?” Chuyện , cô cũng mới lâu. Tô Dục Bạch khẽ gật đầu: “Có , rể lo thành phố sẽ đến ‘xin xỏ’ ?” Trịnh Hồng Mai sâu Tô Dục Bạch, chuyện tỉnh yêu cầu phong tỏa. Nếu ông già nhà cô, e rằng ngay cả chồng cô cũng sẽ che mắt. Hiện tại những thể tiếp cận tin tức về cuộc “ m.á.u lớn” ở thành phố , ít nhất phía cũng một nhân vật cấp cục trở lên. Trịnh Hồng Mai nén xuống sự kinh ngạc trong lòng, trầm giọng : “Nếu em , em cũng nên hiểu tình hình hiện tại, bộ máy mới của thành phố gần như ‘đào sâu ba tấc’ .” “Chỉ cần đơn vị nào lương thực, là họ đ.á.n.h thấy mùi mà đến ngay.” Tô Dục Bạch trầm ngâm một lát: “ hiểu ý rể, nhưng một vấn đề, cũng rõ .” “Lô vật tư , vẫn chủ yếu là khoai lang.” “Hiện tại vận chuyển .” “ thể đợi, nhưng lương thực thì thể đợi .” “Với tình hình thời tiết hiện tại, nếu xử lý đúng cách, lô lương thực sẽ bảo quản lâu.” “Vì , nếu học viện nông nghiệp thu mua, chỉ thể nhanh chóng tẩu tán, thể kiếm tiền, nhưng họ thì .” Trịnh Hồng Mai , nhíu chặt mày. Cô lo ngại gặp tình huống , nên mới vội vàng chuyện với Tô Dục Bạch. Nào ngờ sự việc phát triển theo hướng mà họ thấy nhất. Trịnh Hồng Mai dậy, nghiêm túc : “Tiểu Bạch, em đợi chị một chút, chị xuống gọi điện thoại.” Tô Dục Bạch khẽ gật đầu, đợi Trịnh Hồng Mai rời , Trịnh Hoài Viễn chút bất lực: “Mẹ kiếp, cái chuyện gì thế .” Tô Dục Bạch ánh mắt u tối: “Nếu họ thành thật mà , chuyện cũng sẽ phát triển đến mức .” “Hiện tại nhân dân của chúng sức mạnh, tín ngưỡng càng kiên định hơn bao giờ hết.” “Dù bây giờ cả nước đang thiên tai, đều rõ, phần lớn lương thực đều chi viện cho tiền tuyến,” “ họ nên vì giữ cái ‘ô sa mạo’ của , mà hết đến khác cho những hy vọng tồn tại.” “Nếu đó, là chạy nạn tìm đường sống, thì ít nhất cũng sẽ đặt hy vọng những vị lãnh đạo .” Trịnh Hoài Viễn thở dài sâu sắc, trong mắt thoáng hiện lên một tia cay đắng và căm hận. Tô Dục Bạch hỏi: “Lão Trịnh, những kẻ đó sẽ kết cục thế nào?” Trịnh Hoài Viễn do dự một lát: “Dù ‘ăn đậu phộng’ ( xử bắn), thì cuộc đời cũng coi như chấm hết.” Tô Dục Bạch nhướng mày: “Sao ?” Trịnh Hoài Viễn mấp máy môi vài cái: “Em trai, tin tức của em nhạy bén hơn chúng , chắc hẳn em rằng bên , thực là nơi đầu tiên.” “Đã xảy tình trạng chạy nạn quy mô lớn, tất cả đều đổ về Tứ Cửu Thành.” “Bên mới , những nơi thiên tai nghiêm trọng, công xã danh nghĩa là nhưng thực tế còn tác dụng .” “Họ vận chuyển hơn 8 phần lương thực…” Tô Dục Bạch im lặng: “Thôi , dừng .” Anh trải qua tất cả, rõ ràng thiên tai gây ảnh hưởng lớn đến mức nào. Một lúc lâu , Tô Dục Bạch mới bình những sóng gió trong lòng, ngẩng đầu Trịnh Hoài Viễn: “Lão Trịnh.” “ thể tin tưởng ?” Trịnh Hoài Viễn sững sờ một lát, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Tiểu Bạch, sẽ những lời ho gì, nhưng em là em của .” Tô Dục Bạch khẽ gật đầu: “Mấy ngày nay một chuyến đến thành phố khác để gặp một .” “Người năng lực lớn, nếu thuận lợi, cả huyện chúng sẽ còn thiếu lương thực nữa.” Trịnh Hoài Viễn chút chấn động: “Em trai, em thật chứ?” Nếu là vài trăm cân hàng vạn cân lương thực, dù ngạc nhiên cũng sẽ mất bình tĩnh. cả huyện đều thiếu lương thực… Cả huyện tính , 6 vạn dân. Để đảm bảo khẩu phần ăn cho cả huyện, mỗi ngày ít nhất đảm bảo 3 vạn cân… Tô Dục Bạch trầm giọng : “ bao giờ đùa trong chuyện chính sự.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-193-cac-ben-suy-tinh.html.]
Mèo Dịch Truyện