"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 288: Xuyên Kịch Biến Mặt
Cập nhật lúc: 2025-09-30 12:31:10
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiếc xương chân hổ con mà ông chủ sạp hàng lấy trông chừng chỉ một tuổi. Ở tuổi , hổ con vẫn rời khỏi hổ . Nhìn màu sắc xương hổ, ít nhất nó cũng bảo quản một năm. Chỉ là hai năm gần đây, ngoài làng Thạch Oa, từng ở hổ hoành hành. Hoặc là hổ từ nơi khác đến, hoặc là mối quen. Anh đoán ông chủ sạp hàng là đang "tung gạch dẫn ngọc" (mồi chài). Vì mới câu .
Ông lão nhạt: "Có thì , nhưng bán lẻ."
Tô Uất Bạch khẽ : " cũng chỉ một ít, nếu đồ của ông chỉnh, sẽ cái giá ." Nói giơ ngón tay hiệu hai.
Ông lão thấy vẻ mặt thản nhiên, do dự một chút: "Đồ mang theo, nếu , ngày mai giờ , đến đạo quán cách đây năm dặm về phía nam."
Tô Uất Bạch nhướng mày, hóa là căn cứ địa cũ của và Chu Lôi ? Thật là chọn chỗ. Chỉ là ngày mai...
Tô Uất Bạch lắc đầu: "Ngày mai rảnh."
" thể cho ông một nơi, cửa hàng bách hóa huyện thành. Ông bằng lòng bán thì cứ một chuyến, tìm chủ nhiệm ở đó, là một họ Tô giới thiệu ông đến, những chuyện khác cần lo lắng. Nếu thì thôi." Nói xong, liền đưa Giang Thanh Uyển rời .
Chỉ là một bộ xương hổ thôi mà, còn đến mức sốt sắng chạy theo như .
"Ấy..." Ông lão đưa tay định gì đó, nhưng mất . Nhìn Tô Uất Bạch chỉ chốc lát biến mất trong biển , ông lão cau chặt mày.
"Cửa hàng bách hóa?"
Đó là đơn vị quốc doanh, ông đến đó e là bắt thì cũng điều tra, tuy lời đảm bảo của Tô Uất Bạch, nhưng vạn nhất thì ? Dù ông cũng thể giải thích rõ nguồn gốc của món đồ...
Giang Thanh Uyển đầu Tô Uất Bạch: "Anh ngày mai ngoài ?"
Tô Uất Bạch "ừm" một tiếng, : "Đưa em lên thành phố một chuyến, nên sắm đồ Tết ."
Sắp đến Tết , sắm cho nhà vài bộ quần áo mới, bây giờ là xe , cũng tiện. Ánh mắt Giang Thanh Uyển sáng lên, vội vàng gật đầu.
Lại dạo thêm nửa tiếng, cái giỏ thứ hai cũng đầy, hai mới rời khỏi chợ lớn đông . Ra ngoài, Giang Thanh Uyển khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Tô Uất Bạch che chở suốt đường, nhưng vẫn cảm thấy chen chúc khó chịu.
Tô Uất Bạch treo cái giỏ lên lưng con nai sừng tấm, đưa Giang Thanh Uyển đến công xã, để cô đó mượn điện thoại gọi cho Trịnh Hồng Mai.
Anh kể chuyện xương hổ một .
Còn về việc đối phương ? Tô Uất Bạch chỉ thể , nếu thì may mắn, nếu mất cũng tổn thất gì. Hơn nữa, giá đưa chắc chắn cao hơn giá thị trường. Hiện tại, giá một bộ xương hổ ở chợ đen chỉ 150 đến 170 đồng. Chỉ điều là hàng nhưng giá cố định thôi.
Đợi Giang Thanh Uyển gọi điện thoại xong , Tô Uất Bạch mở lời: "Vợ ơi, gặp một bạn, em ở đây đợi , là tự dạo một lát?"
Giang Thanh Uyển gật đầu, cũng hỏi nhiều: "Anh cứ bận việc của , em ở đây đợi ."
Tô Uất Bạch : "Anh sẽ về nhanh thôi."
Rời khỏi cổng công xã, Tô Uất Bạch tìm một con hẻm, lấy chiếc khăn quàng đỏ lâu dùng. Lại lấy chiếc xe lừa cất giữ bấy lâu, tùy tiện đặt hai con heo rừng nặng hơn 300 cân lên, dùng rơm rạ che chắn một lớp. Sau đó mới đ.á.n.h xe lừa rời .
Mèo Dịch Truyện
, gian phản ứng. Hơn nữa là ở sào huyệt cũ của Cung Đại Hải. Số lượng còn ít. Đối phương chắc là vẫn luôn đợi ghé thăm nữa. Khóe mắt Tô Uất Bạch hiện lên một nụ , thật, thể nhanh chóng quật khởi, công lao của Cung Đại Hải hề nhỏ.
Và lúc , Cung Đại Hải cũng đang đau đầu.
Hầu Tử cẩn thận : "Đại ca, các chợ đen khác ở huyện thành đều bắt đầu giảm giá , chúng ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-288-xuyen-kich-bien-mat.html.]
"Giảm bao nhiêu?" Cung Đại Hải chút bực bội.
Hầu Tử: "Ba hào, nhiều nhất là giảm bốn hào."
Cung Đại Hải cau chặt mày, dù tính đến mấy cũng nhịn c.h.ử.i thề: "Chết tiệt, chúng nó sống nữa ?" Mấy tên đàn em mặt gì, chỉ cúi đầu.
Cung Đại Hải hít một thật sâu: "Đã điều tra rõ tình hình chợ đen bên nhà máy thép ? Kẻ là ai?"
Hầu Tử vội vàng : "Là Lưu Đại Hổ, phó thủ lĩnh đây của chợ đen phía nam thành phố, tự lập một phe ."
"Còn về thì tra , chợ đen bên đó bảo vệ nghiêm ngặt, của chúng chen chân ."
Thấy Cung Đại Hải mặt mày âm trầm, Hầu Tử cẩn thận : "Đại ca, nếu chúng giảm giá thì tiền mặt sẽ chống đỡ nổi nữa."
Nhắc đến tiền mặt, mặt Cung Đại Hải càng đen hơn: "Gần đây tin tức gì về Hắc Tử ?"
Hầu Tử lắc đầu: "Không , lật tung cả công xã lên mà vẫn tìm thấy ." Do dự một chút, Hầu Tử tiếp tục : "Đại ca, chúng giăng bẫy ?"
Má Cung Đại Hải giật giật mấy cái. Anh dù cũng là đầu chợ đen, tiền mặt là thứ thiếu nhất. Ngay cả khi giá lương thực giảm, cũng thể chịu đựng , đến mức tổn hại nặng nề. đó, để lấy lòng cái tên gọi là 'Hắc Tử', dùng phần lớn tiền mặt của để khắp nơi sưu tầm cổ vật. Ai mà ngờ từ đó, cái tên 'Hắc Tử' biến mất một cách kỳ lạ. Bây giờ chất đống bao nhiêu cổ vật trong tay.
Thật khó mà nghi ngờ Hắc Tử giăng bẫy. Cố ý biểu hiện sự yêu thích cổ vật, để theo ý , mua sắm cổ vật rầm rộ. Cuối cùng công thành danh toại rút lui. Những cổ vật mà đang giữ trong tay, thể là do những như Hắc Tử nhân cơ hội bán tháo .
Nếu chỉ như thì cũng thôi , dù những cổ vật cũng thể bán , chỉ là mất thời gian hơn một chút. ai ngờ bên nhà máy thép mọc một chợ đen, giá lương thực thấp đến mức thể tưởng tượng nổi...
Cung Đại Hải càng nghĩ càng tức, mặt cũng trở nên dữ tợn, siết chặt nắm đấm, cả đời từng chịu tổn thất lớn đến . "Khốn kiếp!"
Nếu để cấp mắc sai lầm lớn đến thế, c.h.ế.t cũng lột da.
"Đại ca, đại ca..."
lúc , một tiếng gọi gấp gáp vang lên bên ngoài. Cung Đại Hải ngẩng đầu lên, mắt đỏ ngầu, gầm lên: "Gọi hồn cái quái gì? Ông mày còn c.h.ế.t ..."
Tên đàn em mới dọa giật , rụt rè dám tiến lên. Hầu Tử rõ Cung Đại Hải đang ấm ức đến mức nào, trong lòng thở dài, sang mắng tên đến: "Mày bây giờ đang họp ? Có chuyện gì mà vội vàng hấp tấp thế?"
Tên đàn em báo tin nuốt nước bọt: "Là, là đại ca , nếu Hắc Tử đến, thì báo cho chúng ngay lập tức..."
Hầu Tử sững sờ: "Hả?"
Cung Đại Hải trợn tròn mắt: "Mày gì? Ai đến?"
Tên đàn em vội vàng : "Là Hắc Tử, đang ở cửa, còn mang theo hai con heo rừng lớn nữa."
Cung Đại Hải "xoẹt" một tiếng dậy, sải bước ngoài. Hầu Tử và mấy khác cũng vội vàng theo. Khi họ , mấy tên đàn em đang vất vả khiêng hai con heo rừng . Chỉ cái dáng vẻ thôi thấy nặng 300 cân .
Ánh mắt Cung Đại Hải lúc nãy còn dữ tợn như ăn thịt , giờ phút chốc đổi, bóng dáng từ cửa. Anh mặt mày kích động bước tới đón: "Hắc Tử , cuối cùng cũng đến ..."
Hầu Tử và mấy tên đàn em theo thấy đại ca "biến sắc" nhanh như màn kịch Tứ Xuyên, buồn thở phào nhẹ nhõm. Họ đều sống dựa Cung Đại Hải, nếu chợ đen mà sụp đổ, họ cũng sẽ dễ sống ...