Trở Về TN80: Dẫn Cả Nhà Sáu Miệng Sống Tốt Đẹp - Chương 224
Cập nhật lúc: 2025-11-14 15:05:19
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 224: Bệnh nghề nghiệp
Vương Nguyệt Cúc khách hàng con họ vì tập lặn mà bong võng mạc, sợ đến mức tim đập loạn xạ, vội vã đạp xe tìm Cố Kiến Quốc.
Bà hề mong con cái thành đạt vang dội, chỉ cần khỏe mạnh là đủ.
Cố Kiến Quốc đang ở công ty chuyện mở cửa hàng mới với Cao Chính Quân thì Vương Nguyệt Cúc gõ cửa. Cố Kiến Quốc ngẩng đầu thấy sắc mặt bà liền dậy ngay, với Cao Chính Quân: “Lát nữa tiếp.”
Cao Chính Quân gật đầu, chào Vương Nguyệt Cúc một tiếng về văn phòng. Ông công việc quản lý cho nhà họ Cố vài tháng, tiếp xúc với nhà họ Cố, Vương Nguyệt Cúc gánh vác việc, giờ bà tìm đến với vẻ mặt vui, chắc là chuyện xảy , ông cũng lo lắng.
Sau khi ông , Vương Nguyệt Cúc với Cố Kiến Quốc: “Hôm nay một khách hàng, con họ cũng tập lặn ở trường thể thao, kết quả thế nào ?”
Cố Kiến Quốc cau mày, kéo bà xuống hỏi: “Sao ?”
“Anh với em là con họ bong võng mạc,” Vương Nguyệt Cúc .
Cố Kiến Quốc cau mày, “Võng mạc là gì? Bị bong sẽ thế nào?”
Cố Kiến Quốc đầu đến từ võng mạc.
Vương Nguyệt Cúc nhất thời hỏi khó, bà cũng võng mạc là cái gì. Suy nghĩ một lát bà : “Hình như là thứ gì đó trong mắt, nếu bong thì thứ sẽ rõ. Anh còn , các vận động viên tập lặn đều dễ bong võng mạc, nào là áp lực gì đó, cô cũng rõ.”
Lông mày Cố Kiến Quốc nhíu đến mức thể kẹp c.h.ế.t muỗi, hai tay cũng nắm thành nắm đấm.
Lúc Vương Nguyệt Cúc : “Trước Tam Tĩnh trường thể thao, huấn luyện viên cũng một tiếng.”
Cố Kiến Quốc bất đắc dĩ : “Nói gì? Nói tập lặn dễ bong võng mạc ? Thế thì ai còn tập nữa? Thôi , chiều nay đến trường thể thao một chuyến, hỏi huấn luyện viên xem tình hình thế nào.”
Vương Nguyệt Cúc vẫn lo lắng, nhưng cũng gì thêm. Chiều hôm đó hai vợ chồng đến trường thể thao, gặp huấn luyện viên và bày tỏ sự lo lắng của . Huấn luyện viên xong im lặng một lúc :
“Bố Tam Tĩnh, đúng là tình trạng vận động viên lặn dễ bong võng mạc, cái thể coi là một loại bệnh nghề nghiệp.”
Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc thấy một từ mới, Vương Nguyệt Cúc hỏi: “Cái gì… bệnh nghề nghiệp?”
Huấn luyện viên vẫn khá kiên nhẫn, giải thích: “Là bệnh dễ mắc khi công việc . Thực chuyện bình thường, chỉ vận động viên, các nghề khác cũng dễ mắc bệnh nghề nghiệp.”
“ nhớ ông từng là quân nhân ?” Huấn luyện viên Cố Kiến Quốc: “Vậy ông , một quân nhân vì luyện tập lâu dài dễ để bệnh tật.”
Cố Kiến Quốc gật đầu, đúng là chuyện như .
Huấn luyện viên : “Tư thế lặn của vận động viên lặn sẽ tạo áp lực lên mắt, hơn nữa, khoảnh khắc đầu vận động viên lao xuống nước cũng tạo áp lực lên mắt, điều thực sự sẽ dẫn đến thị lực kém hoặc bong võng mạc. Nói thế , trong vận động viên lặn 30 vận động viên thị lực kém, 15 vận động viên sẽ bong võng mạc.”
Vương Nguyệt Cúc xong, suýt yên . Tình hình nhà họ bây giờ, dù con cố gắng thì cuộc sống cũng sẽ tệ, hà cớ gì để con công việc nguy hiểm như ?
“Kiến Quốc, là…”
“Anh huấn luyện viên .” Cố Kiến Quốc ngắt lời Vương Nguyệt Cúc. Ông cũng suy nghĩ của Vương Nguyệt Cúc, nhưng ông lý trí hơn. Tam Tĩnh nên tiếp tục tập luyện , bây giờ còn là chuyện họ thể quyết định nữa, xem ý của Tam Tĩnh.
“ hiểu sự lo lắng của hai vị,” huấn luyện viên : “ Tam Tĩnh quả thực tài năng. Trường quyết định, sang năm sẽ để con bé tham gia Đại hội Thể thao cấp Tỉnh, nếu thành tích thì sẽ giới thiệu đội tuyển quốc gia. Nếu cứ bỏ cuộc như thì thực sự đáng tiếc.”
“Chúng gặp con bé,” Cố Kiến Quốc .
“Được, gọi con bé.” Huấn luyện viên , trong lòng khá lo lắng, nếu chỉ vì chuyện mà Cố Tam Tĩnh nghỉ học thì thật sự hủy hoại một hạt giống .
Bên Cố Kiến Quốc an ủi Vương Nguyệt Cúc, “Bà cũng đừng quá lo lắng, chỉ là thị lực kém thôi, chuyện gì to tát. Bà xem các giáo viên ở trường , đa đều đeo kính, học lâu thị lực cũng kém.”
Ông Vương Nguyệt Cúc cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn lo lắng. Trong mấy đứa con, con đường Tam Tĩnh chọn là vất vả nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-tn80-dan-ca-nha-sau-mieng-song-tot-dep/chuong-224.html.]
Một lát Cố Tam Tĩnh đến, thấy họ liền toe toét, “Hai hôm nữa là Chủ nhật , cần mang đồ ăn cho con .”
Vương Nguyệt Cúc: “…”
Cố Kiến Quốc: “…”
Trong mấy đứa con, đứa vô tư nhất!
Vương Nguyệt Cúc kéo con bé đến bên cạnh, hỏi: “Tập luyện vất vả ?”
“Con quen , tập mới khó chịu .”
“Thế con thứ rõ ?” Vương Nguyệt Cúc hỏi.
“Rõ chứ ạ!” Cố Tam Tĩnh cuối cùng cũng bố đến vì chuyện gì, con bé thản nhiên : “Người nghề của tụi con thị lực kém là bình thường, lúc đó đeo kính là .”
“Thế ai bong võng mạc ?” Vương Nguyệt Cúc hỏi.
“Có, nhưng nhiều. Con , bố yên tâm ạ.” Cố Tam Tĩnh vẫn hề bận tâm.
Vương Nguyệt Cúc còn gì nữa, chỉ thể : “Được , thế thì con tự chăm sóc cho , và chăm sóc cho mắt nữa.”
Cố Tam Tĩnh: “Con ạ.”
Cố Kiến Quốc cũng động viên vài câu, đó hai vợ chồng về nhà. Trên đường Vương Nguyệt Cúc còn lau hai hàng nước mắt, Cố Kiến Quốc thấy bất đắc dĩ.
Buổi tối khi cùng ăn cơm, Vương Nguyệt Cúc nhắc đến chuyện bàn ăn. Cố Tư Tình cũng đầu tiên vận động viên lặn bệnh nghề nghiệp như .
mà, công việc gì cũng sẽ những bệnh nghề nghiệp liên quan. Những văn phòng quanh năm, cũng cổ vai gáy ?
Chuyện thì đây? Đã lựa chọn thì chấp nhận tất cả.
Vài ngày chuyện , sự lo lắng của Vương Nguyệt Cúc cũng dần nguôi ngoai.
Hàn Chính Bình sắp Kinh Đô, Cố Tư Tình cũng gì nhiều để dặn dò, dù Khổng Tú Uyển cùng, chắc sẽ xảy chuyện gì. Việc quan trọng nhất của nhà họ Cố bây giờ là kỳ thi Trung học Phổ thông của Cố Tư Tình.
Lúc đầu Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc lo lắng nhiều về kỳ thi Trung học Phổ thông của Cố Tư Tình, con gái út nhà họ học giỏi, cần lo.
gần đến kỳ thi Trung học Phổ thông, những xung quanh đều về chuyện . Lo lắng con thi trượt, lo lắng đỗ trường trọng điểm, bàn luận về điểm chuẩn năm ngoái, còn bàn luận về trường cấp Ba nào tỷ lệ đỗ đại học cao, v.v.
Khiến hai vợ chồng cũng thấy bồn chồn, bắt đầu quan tâm đến chuyện thi Trung học Phổ thông của Cố Tư Tình.
“Con cần áp lực quá, đỗ trường trọng điểm cũng .” Cố Kiến Quốc với Cố Tư Tình khi đang ăn cơm.
“Bố, con thấy bây giờ bố còn áp lực hơn con.” Cố Tư Tình .
Cố Kiến Quốc: “”
“Mẹ thể mua điểm,” Vương Nguyệt Cúc nhỏ: “Hình như một điểm 50 nghìn.”
“Mẹ, ai đấy?” Cố Nhị Huệ : “Đừng để lừa.”
“Một nhân viên ở cửa hàng , dì của hàng xóm nhà cô , con họ năm ngoái thi Trung học Phổ thông thiếu đến 3 điểm trường Số Một Thành phố. Họ bỏ 150 nghìn để mua điểm trường Số Một Thành phố,” Vương Nguyệt Cúc .
“Con cần mua điểm.” Cố Tư Tình cũng từng về chuyện , thiếu vài điểm đỗ thì dùng tiền mua điểm, nhưng con bé thật sự cần, con bé vẫn thể thi đỗ trường trọng điểm.
Tác giả: Mấy năm khi thi cấp Ba, ở chỗ thịnh hành mua điểm, lúc đó hình như một điểm là vài nghìn.