Trở Về TN80: Dẫn Cả Nhà Sáu Miệng Sống Tốt Đẹp - Chương 308
Cập nhật lúc: 2025-11-16 13:15:24
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5Akgnlo252
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 308: Giả Thì Vẫn Là Giả
Hạ Chính Minh bước phòng bệnh, Hạ lão thái thái khỏe hơn nhiều, đang tựa đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Thấy , bà mở mắt hỏi: “Nó ?”
Hạ Chính Minh kéo ghế cạnh giường bệnh, nhẹ giọng đáp: “Chưa, vẫn ở ngoài.”
“Thật , cũng là của , chiều chuộng nó quá mức,” Hạ lão thái thái thở dài thườn thượt, “Hồi đó đưa hai đứa , chỉ một đứa về, lòng như vỡ vụn. Ngày nào cũng lo lắng con bé út của đ.á.n.h đập, đang chịu khổ sở .”
Hạ Chính Minh nắm lấy tay bà, tâm trạng thể hiểu . Anh cũng con, nếu Hạ Oánh hoặc Hạ Dực lạc, chắc chắn cũng sẽ lo lắng mất ngủ hằng đêm.
“Khi nó ở bên cạnh,” Hạ lão thái thái tiếp, “ cứ vô thức theo ý nó, ngờ kết quả thành thế .”
“Nó bốn mươi tuổi, con , đừng quản nữa,” Hạ Chính Minh .
“Không quản nữa, tuyệt đối quản nữa. Nó tay chân, hồi nó kết hôn cũng cho ít của hồi môn, nó thể nào sống nổi.” Nhắc đến của hồi môn cho Hạ Viện, Hạ lão thái thái : “ cũng thiên vị, hồi đó cho nó bao nhiêu thì cũng cho con bé út bấy nhiêu. Con và vợ con cũng đừng để tâm.”
Hạ Chính Minh đáp: “Con sẽ để tâm, tính cách Hải Lan thế nào cũng rõ, cô cũng sẽ bận lòng.”
Con dâu về nhà nhiều năm, Hạ lão thái thái đương nhiên cô là thế nào, bà : “Bố và giữ đồ đạc cho Hạ Oánh và Hạ Dực.”
Thấy bà về Hạ Viện nữa, Hạ Chính Minh lắng để bà .
Hạ lão thái thái một lúc thấy mệt, Hạ Chính Minh đỡ bà xuống. Thấy bà ngủ mới đẩy cửa ngoài, lúc Phùng Hải Lan đến, tay mang theo ít đồ dùng nhập viện.
Anh : “Anh về đơn vị, em ở đây trông , đừng để Hạ Viện . Tan sẽ đến.”
Phùng Hải Lan gật đầu, “Anh , em ở đây trông chừng.”
Hạ Chính Minh “ừ” một tiếng, vỗ vai cô sải bước . Vừa khỏi cổng bệnh viện, Hạ Viện chặn , “Anh, em , giúp em , em dám nữa. Mọi nhận nó về em cũng can thiệp, em sẽ hòa thuận với nó .”
Lòng Hạ Chính Minh lạnh đến mức thể lạnh hơn nữa, : “Hạ Viện, cô chọc giận đến mức viện, mà bây giờ cô lo lắng chuyện của bản . Cô thật sự là ích kỷ đến cùng cực .”
Nói đến xe của , mở cửa bước . Hạ Viện sững sờ đó. Cô quan tâm , chỉ là tình trạng của bà định , bây giờ chuyện quan trọng nhất chẳng là chuyện của cô ?
Cô ích kỷ chỗ nào chứ?
Hạ Viện cửa phòng bệnh của Hạ lão thái thái, nhưng đó, một y tá tới : “Đồng chí, nhà bệnh nhân dặn , cho phép cô thăm.”
Phùng Hải Lan sợ Hạ Viện đến sẽ cố chấp đòi phòng bệnh, nhỡ xảy cãi vã, nên dặn dò ở phòng y tá cho Hạ Viện thăm. Người bệnh viện đương nhiên lão thái thái đây phận tầm thường, nên cũng tròn trách nhiệm khi ngăn cản.
“Trong đó là , tại gặp?” Hạ Viện thể tin .
Cô ngờ đến cửa phòng bệnh cô còn , lẽ nào cửa nhà cũng cho cô nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-tn80-dan-ca-nha-sau-mieng-song-tot-dep/chuong-308.html.]
“Cô ầm với gì? Người nhà cho cô , chúng cũng cách nào, cô về thôi,” y tá .
Những xung quanh cô chằm chằm, cô mất mặt, đành nhanh chóng rời . Đạp xe về đến nhà, nhưng thấy Thiệu Vân Hàm đang xổm đất cửa.
Tóc cô bé rối bù, vệt nước mắt mặt vẫn khô, cả trông như một con mèo vô gia cư.
“Con thế ?” Hạ Viện hỏi, cúi xuống đỡ con bé dậy.
“Mẹ, con học nữa, học nữa. Các bạn ở trường đều nhạo con, con là thiên tài giả, căn bản thể so với Niêm Đậu Bao, huhu…”
Lúc Hạ Viện cũng đang là lúc yếu đuối nhất, cô cảm thấy cả thế giới bỏ rơi . Thấy Thiệu Vân Hàm , cô cũng bật theo.
Hàng xóm cùng tầng thấy hai con như thì đến hỏi thăm chuyện gì, nhưng Hạ Viện nghĩ đang nhạo , lạnh lùng một tiếng cần các quản, kéo Thiệu Vân Hàm nhà.
“Mẹ, con học nữa, con chờ năm thi thẳng đại học chẳng , con học nữa,” Thiệu Vân Hàm kéo Hạ Viện .
Hạ Viện lau nước mắt, : “Không học thì học, năm thi thẳng đại học.”
“Vậy Niêm Đậu Bao thì ? Cô sẽ học cùng trường với con ? Con học cùng trường với cô ,” Thiệu Vân Hàm rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi thật sự, khi trải qua chuyện lớn như , trong lòng sợ hãi vô cùng. Thậm chí, bây giờ cô bé nhắc đến cái tên Niêm Đậu Bao, lòng thấy run sợ.
“Hàm Hàm, con ,” Hạ Viện kéo Thiệu Vân Hàm nghiêm túc: “Mẹ của Cố Tư Tình chính là đứa con gái mà bà ngoại con thất lạc, cách nào khiến cô thôi học.”
“Không thể nào!” Thiệu Vân Hàm một vẻ mặt kháng cự, “Cô thể cũng là cháu ngoại của bà ngoại chứ, thể nào, thể nào…”
“Hàm Hàm, bây giờ chúng đối mặt với thực tế, ông bà ngoại và con, đều …”
Lời Hạ Viện một nửa, Thiệu Ngọc Hòa đẩy cửa bước , thấy Thiệu Vân Hàm ở nhà, thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy trường học gọi điện cho , Thiệu Vân Hàm trốn học, vội vã tìm con.
“Hạ Viện, cô chuyện với con bé chú ý một chút, những lời nên thì đừng ,” Thiệu Ngọc Hòa lạnh mặt Hạ Viện.
Sau khi chuyện Hạ Viện phanh phui, chỉ Hạ Viện mất mặt, mà cả cũng . Hơn nữa, Hạ Viện còn tỏ vẻ hề hối cải, chuyện mặt con cũng hề kiêng nể.
Cô nhà đẻ mặt con, thì lợi ích gì cho con bé chứ?
“Bố, con học ở trường hiện tại nữa, con năm …”
“Được,” Thiệu Ngọc Hòa kéo tay con bé xuống, “Bố sẽ chuyển trường cho con, con vẫn học cấp hai, chúng thiên tài thiếu nữ nữa, chúng trở bình thường.”
Thiệu Ngọc Hòa từ lâu, nhưng lời , Thiệu Vân Hàm vùng tay khỏi , “Không, con đại học, năm con sẽ thi thẳng đại học.”
Thiệu Ngọc Hòa đau đầu vô cùng, giữ tay Thiệu Vân Hàm : “Hàm Hàm, giả thì vẫn là giả, sớm muộn gì cũng sẽ vạch trần. Đến lúc đó con ?”
“Con… con để vạch trần.” Mấy năm nay, Thiệu Vân Hàm quen với việc khen ngợi, săn đón, cô bé thể cuộc sống của một đứa trẻ bình thường nữa.
“Con vạch trần là sẽ vạch trần ? Chuyện con chẳng bại lộ . Cô những chuyện đều là để bao bọc con thành thiên tài thiếu nữ, chuyện của cô bại lộ, chuyện con là thiên tài giả còn thể giấu bao lâu?”