Trở Về TN80: Dẫn Cả Nhà Sáu Miệng Sống Tốt Đẹp - Chương 66
Cập nhật lúc: 2025-11-13 10:15:28
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 66: Một Cái Tát
Vương Nguyệt Cúc thấy nụ khúm núm của Trương Xuân Đào, trong lòng khỏi lạnh.
Con là như đó, ngay hôm qua Trương Xuân Đào còn bóng gió châm chọc cô sinh con trai, bây giờ thì nịnh nọt hỏi cô cần giúp đỡ . Không cần nghĩ cũng là tin họ sắp chuyển đến tỉnh thành.
“Đồ đạc dọn xong hết , cần giúp .” Vương Nguyệt Cúc dùng xẻng xào rau trong chảo, giọng hờ hững, khiến nụ mặt Trương Xuân Đào chút cứng đờ.
“Chị dâu, cả ăn buôn bán gì ở tỉnh thành ? Chắc chắn kiếm nhiều tiền lắm nhỉ. là cả bản lĩnh, chị dâu chị thật phúc.”
Trương Xuân Đào lời ý , nhưng trong lòng thì ghen tị c.h.ế.t. Tại chuyện đều đến với Vương Nguyệt Cúc? Không sinh con trai mà vẫn chuyển lên tỉnh thành sống, đúng là trời lý!
Vương Nguyệt Cúc nụ mặt Trương Xuân Đào, trong lòng cảm thấy dễ chịu hẳn. Con , vẫn bản lĩnh, sống . Như thì những kẻ ghét và ghen tị với , cũng nịnh hót mặt .
“Bán quần áo thôi, kiếm bao nhiêu tiền.” Vương Nguyệt Cúc .
Trương Xuân Đào đương nhiên tin: “Chị dâu khiêm tốn . Nếu kiếm nhiều tiền, cả đón cả nhà lên tỉnh thành.”
Vương Nguyệt Cúc cúi đầu xào rau gì. Trương Xuân Đào cố nén sự ghen tị trong lòng, thêm vài câu dễ nữa. Thấy Vương Nguyệt Cúc vẫn lạnh nhạt quan tâm, cô liền lạnh mặt bỏ .
Về đến nhà, cô với Cố Kiến Thành: “Gia đình cả, nên trò trống gì, thèm nhận họ hàng nghèo như chúng . Em chuyện với chị dâu, chẳng thèm đáp .”
Cố Kiến Thành đang giường ngủ gà ngủ gật, mở mắt : “Trước đây cô chuyện với chị dâu đàng hoàng, lý do gì chuyện đàng hoàng với cô? Đừng ầm ĩ nữa, mau nấu cơm .”
“Em nấu, tức đến no .”
Ngày hôm , Cố Tư Tĩnh thức dậy lúc hơn năm giờ sáng. Họ bắt chuyến xe sớm nhất huyện, chuyển xe Lật Châu. Lần mang theo nhiều đồ đạc, nên đường khá nhẹ nhàng.
Khoảng hơn bốn giờ chiều, họ đến thành phố Lật Châu. Không ghé qua cửa hàng, họ thẳng đến căn nhà mới mua. Cố Tư Tĩnh và Cố Tam Tĩnh là chạy khắp căn nhà một vòng.
Thấy căn nhà rộng lớn như , Cố Tư Tĩnh nhẩm tính xem một căn nhà lớn như thế , nếu giải tỏa đền bù thì sẽ bồi thường bao nhiêu. Ít nhất cũng mấy chục triệu đến hàng trăm triệu tệ chứ.
Không , nhất định xúi giục bố tiền là xây thêm nhà ở đây, ít nhất xây sáu bảy tầng, đến lúc đó sẽ đền bù nhiều hơn nữa.
Nghĩ đến khoản tiền bồi thường , Cố Tư Tĩnh hì hì. Đời ít nhất cũng thể đời thứ hai đền bù giải tỏa .
Cố Tam Tĩnh thấy em cũng theo: “Tứ Tĩnh, cái sân rộng thật, nhà cũng nhiều, quá.”
“Bây giờ nhà nhiều , các con thể mỗi một phòng,” Cố Kiến Quốc đến : “Bây giờ các con thể chọn phòng .”
“Á? Chúng con ngủ chung ?” Cố Tam Tĩnh ngẩng đầu hỏi Cố Kiến Quốc. Anh trả lời: “Con còn bốn chen chúc ?”
Cố Tam Tĩnh chút phân vân, gian riêng, chen chúc ngủ cùng chị em cho vui.
Cố Tư Tĩnh kéo chị chọn phòng: “Cứ chọn phòng , nếu ngủ chung thì ngủ chung thôi.”
Cố Tam Tĩnh nghĩ cũng , liền theo Cố Tư Tĩnh chọn phòng. Mười phòng ở sân , phòng chính chắc chắn là của bố . Các cô bé chọn cánh Đông hoặc cánh Tây. Cuối cùng, hai chọn cánh Tây.
Cánh Tây tổng cộng sáu phòng, nhưng ngăn thành ba phòng lớn. Hai mỗi chọn một phòng, chọn căn phòng ở giữa phòng học. Sau hai chị em sẽ học ở đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-tn80-dan-ca-nha-sau-mieng-song-tot-dep/chuong-66.html.]
Chọn xong phòng, hai bắt đầu dọn dẹp vệ sinh, dọn phòng ngủ để thể ở tạm.
Cố Kiến Quốc dạy Vương Nguyệt Cúc cách sử dụng bếp than tổ ong. Vương Nguyệt Cúc ngọn lửa trong bếp than, chút chê bai: “Lửa bé tí thế , bao giờ mới nấu xong cơm đây?”
Cố Kiến Quốc dở dở : “Ở thành phố gì củi để đốt.”
“ nhà bếp rộng rãi như thế thì đấy, cứ ăn cơm luôn ở bếp, cần bê thức ăn nhà chính nữa.”
“Không chỉ nhà bếp rộng rãi, những chỗ khác cũng rộng rãi.” Cố Kiến Quốc ghé sát vợ .
Hai quá gần, Vương Nguyệt Cúc ngượng ngùng đẩy một cái. Cố Kiến Quốc ha hả, chọc cho Vương Nguyệt Cúc lườm một cái.
Khoảng hơn sáu giờ, Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Huệ về đến. Cả gia đình cuối cùng cũng đoàn viên. Cố Kiến Quốc sang nhà Hàn Đức Nghĩa, rủ họ qua nhà ăn cơm. Hôm nay hai gia đình tụ tập cho vui.
Cố Tư Tĩnh theo , là để nhận nhà cửa.
Hai nhà họ gần , chỉ vài bước chân là tới. Bước sân nhà họ Hàn, họ cũng đang dọn dẹp đồ đạc. Cố Tư Tĩnh chạy phòng Hàn Chính Bình, bé đang lau bàn.
“Anh Chính Bình, hôm nay sang nhà em ăn cơm nhé.” Cố Tư Tĩnh định dựa bàn, nhưng kịp dựa kéo sang một bên. Rồi cô bé Hàn Chính Bình : “Chưa lau sạch .”
Cố Tư Tĩnh đưa tay sờ thử mặt bàn, sạch bong một hạt bụi. Cô bé khỏi trắng mắt (lườm) một cái, như thể cô bé sạch sẽ .
Hàn Chính Bình thấy cái lườm của cô bé, khẽ cong khóe môi: “Phòng em dọn xong ?”
Cố Tư Tĩnh lắc đầu: “Nhà em sạch như nhà , dọn dẹp khó lắm.”
Hàn Chính Bình "ừ" một tiếng: “Anh dọn xong sẽ qua giúp em dọn.”
Cố Tư Tĩnh thì mừng rỡ. Cậu thiếu niên sạch sẽ, căn phòng dọn dẹp chắc chắn sẽ gọn gàng.
Hai đang chuyện, thấy Hàn Đức Nghĩa gọi họ ở bên ngoài. Hai cùng khỏi phòng. Thấy Hàn Nhị Béo mặt mũi, quần áo dính đầy đất. Điền Huệ Anh kéo bé dùng chổi lông gà phủi bụi: “Bảo con dọn dẹp, con thành khỉ đất thế .”
Hàn Nhị Béo hì hì.
Mấy cùng đến nhà họ Cố. Buổi tối, hai gia đình tưng bừng ăn một bữa cơm. Cố Kiến Quốc và Hàn Đức Nghĩa đều uống chút rượu, cuối cùng cả hai đều chút say say.
Buổi tối ngủ, Cố Tư Tĩnh và Cố Tam Tĩnh ôm gối tìm Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Huệ. Bốn chị em chen chúc ngủ cùng .
Sáng hôm thức dậy, Cố Kiến Quốc lấy một bộ quần áo cho Vương Nguyệt Cúc. Áo khoác là áo len màu xám, quần là vải đen dày dặn. Vương Nguyệt Cúc đây là loại vải gì.
“Chắc đắt tiền lắm nhỉ.”
“Tuy rẻ, nhưng bây giờ chúng đủ khả năng mua.” Cố Kiến Quốc .
Vương Nguyệt Cúc cũng khách sáo, cầm quần áo mặc ngay. Sau thể cô cũng sẽ bán quần áo ở cửa hàng, đương nhiên ăn mặc tươm tất một chút.
Cố Tư Tĩnh và Cố Tam Tĩnh cũng mặc quần áo mới, là áo phao kiểu trẻ em.
Ăn sáng xong, cả gia đình hớn hở đến cửa hàng. Cố Tư Tĩnh thấy cửa hàng của , khỏi nghĩ trong lòng mà đơn sơ thế. Nếu đặt vài chục năm , chắc chắn bán một bộ quần áo nào.
Cô bé đang thở dài, thì một phụ nữ ngoài hai mươi tuổi bước . Cô thẳng đến mặt Cố Nhị Huệ, một lời, giơ tay tặng cho cô một cái tát.