Ngay khi  —
Một tiểu tư ngoài cửa dè dặt bước  bẩm báo:
annynguyen
“Bẩm Hầu gia… Phủ Lâm Trung Thư Xá…    từ hôn…”
Tạ Hạo Ninh lập tức chau mày,  hình vốn luôn trầm  cốt cách nho nhã phút chốc trở nên cứng ngắc.
Giọng  lạnh  hẳn: “Ngươi  gì?”
Có lẽ do mấy hôm nay  chán ăn  nhiễm phong hàn,  thể phát sốt dữ dội, chỉ  liệt  giường, mơ hồ chẳng phân biệt  ngày đêm.
Trong cơn mê man,  mộng thấy một chuyện xưa…
Khi  bảy tuổi, theo mẫu  tiến cung, mẫu  Quý phi triệu đến dạy dỗ,  tiện dẫn  theo, liền bảo nha  Ánh Nguyệt đưa  tới Mai viên chơi.
Nào ngờ,  gặp  đám quý nữ do Tô Uyển Hân cầm đầu. Một đám nha đầu bên nàng  thấy váy  mặc — một bộ Khói ngọc trân la thêu vân gần giống váy nàng, thì xôn xao bàn tán:
“Uyển tỷ tỷ, váy của tỷ với váy của nàng  giống  kìa!”
“Ôi, nàng  mặc còn  hơn nữa.”
“Đẹp hơn cả Uyển tỷ tỷ luôn !”
“Các ngươi câm miệng cho !”
Tô Uyển Hân giận đến đỏ mặt, lập tức sai bảo nha  bên :
“Nàng  là thứ gì mà dám mặc đồ giống ?! Mau qua đó, lột váy nàng  xuống cho !”
Nha  chần chừ: “Tiểu thư, nàng  là nữ nhi Lâm Trung Thư Xá…”
Tô Uyển Hân khi  tuổi tuy nhỏ nhưng tính khí nóng nảy, lập tức quát lớn:
“Ta là đích nữ Thừa tướng, cô mẫu  là Hoàng hậu đương triều! Có chuyện gì  chịu trách nhiệm! Các ngươi dám trái lệnh,  sẽ bảo phụ  bán sạch các ngươi !”
Đám nha  hoảng sợ, c.ắ.n răng xông tới.
Ánh Nguyệt  hai nha đầu đè xuống đất,  tận mắt thấy một mụ bà tử nhào về phía ,  bèn  , bất ngờ lao về phía Tô Uyển Hân.
Tô Uyển Hân   đẩy ngã.
Ta là ái nữ Lâm Trung Thư Xá, mẫu  là con gái Đại tướng quân Trấn Viễn, ba  trưởng đều là danh tướng vang danh đại Tấn, từ bé   rèn luyện  thể, sức lực hơn hẳn bạn đồng lứa.
Ta nhào tới, túm tóc nàng,  sức cấu cào.
Tô Uyển Hân  la thất thanh.
Đám bà tử thấy  biến, vội vàng chạy  kéo nàng  khỏi tay .
Tô Uyển Hân giận dữ, hạ lệnh đè  xuống, tát  hai cái.
Ta như tiểu thú giãy dụa, song vẫn  mấy kẻ lớn hơn đè chặt.
Ánh Nguyệt  đó mà nước mắt lưng tròng.
Tô Uyển Hân  đ.á.n.h  mắng,   tát đến rách môi,  mắt tối sầm, đầu óc choáng váng.
“Là tiểu thư nhà ai, tuổi còn nhỏ mà  hung hăng như thế?”
Một giọng  thanh lãnh ấm áp vang lên, tất cả  đầu  về phía phát  âm thanh.
Một thiếu niên vận bạch y  đó, mày mắt như họa, phong tư như ngọc, sạch sẽ như trăng sáng  cao,  nhiễm bụi trần.
Tô Uyển Hân ngây .
Lập tức buông tay, lắp bắp: “Ca ca Hạo Ninh…”
Nàng nhỏ giọng phân bua: “Không  như  nghĩ … Vừa  là nàng  mạo phạm   mặt bao ,  chỉ  dạy cho nàng một bài học.”
Đám nha   lưng nàng cũng vội vàng hùa theo.
“Thì  là Tô tiểu thư.” Tạ Hạo Ninh chắp tay  lưng bước  gần, nhàn nhạt :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-trong-anh-mat-ke-thu/chuong-5.html.]
“Vừa    nha  bên Hoàng hậu nương nương đang tìm tiểu thư,  lẽ là  việc gấp…”
Nghe , Tô Uyển Hân vội vàng cáo từ, dẫn theo đám nha  rời .
Lũ nha đầu theo  cũng lũ lượt rút lui.
Tạ Hạo Ninh bước tới  mặt , đưa  một lọ t.h.u.ố.c sứ trắng:
“Đây là kim sang d.ư.ợ.c hảo hạng, trị thương  . Tuổi còn nhỏ, cẩn thận chớ để  sẹo.”
Ta ngơ ngác  ,  đưa tay nhận.
Tạ Hạo Ninh  dừng ,  chậm rãi quỳ gối, mở nắp lọ, lấy một chút thuốc, dịu dàng thoa lên vết thương nơi khóe môi  bằng đầu ngón tay thon dài.
Ta   đầy mờ mịt, kéo khóe môi đau rát, lí nhí :
“Huynh…  thật là .”
Trong Mai viên, gió lặng  tiếng.
Hắn khẽ  nơi yết hầu, “Ta…  đến độ nào?”
Ta nghiêm túc giơ ngón tay, đếm từng  một:
“Đẹp hơn đại ca , nhị ca , còn cả tam ca  cũng  bằng. Trong đời ,  là   nhất.”
Khóe môi Tạ Hạo Ninh nhếch lên, nụ  càng thêm sâu, mày mắt ẩn ý trêu đùa:
“Lời  nếu để các ca ca ngươi  thấy, e là sẽ tìm  tính sổ.”
Ta chẳng đáp lời, chỉ lẳng lặng để  lau sạch vết thương nơi khuôn mặt .
Lúc   định  dậy,  bỗng kéo lấy vạt áo , ngây ngốc hỏi:
“Chờ  lớn lên,   thể cưới   chăng?”
Trong  khí, phút chốc lặng ngắt như tờ.
Tạ Hạo Ninh khựng .
Ánh Nguyệt trừng lớn đôi mắt, vội vàng cúi  phân trần:
“Thế tử gia, tiểu thư nhà nô tỳ chỉ là lời trẻ con vô tâm…”
Một cánh hoa mai rơi xuống, nhẹ đáp nơi vai áo .
Hắn  dậy, khẽ xoa đầu , nụ  nhu hòa:
“Tiểu mầm con, đợi ngươi lớn , hẵng  tiếp.”
Giấc mộng liền đoạn.
Ta bừng tỉnh, dụi nhẹ hai bên thái dương đang đau nhức, cổ họng khô rát như lửa thiêu.
Vừa định gọi Ánh Nguyệt, thì cánh cửa sổ chợt khẽ động.
Theo làn gió đêm ùa , một bóng  lướt  qua khung cửa, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Thấy rõ  đến,  tức khắc trừng lớn mắt,  dám tin:
“Tạ… Tạ Hạo Ninh?!”
Hắn khẽ bật  nơi yết hầu, âm thanh mang theo vài phần ý vị:
“Tiểu Lâm Khê, chẳng  gọi là ‘phu quân’ nữa ư?” 
Ta: “…”
Thân  còn mang theo sương lạnh đêm khuya, ánh mắt  như  như  đ.á.n.h giá .
Ta c.ắ.n môi, mặt nóng bừng như phát sốt, cả lồng n.g.ự.c cũng vì  mà run lên:
“Ngươi… ngươi…”