Kiếp     từng , vị tiểu hầu gia luôn  tán tụng là quang minh chính trực, quân tử đoan nghiêm, thế mà   thể lẻn  khuê phòng nữ nhi nhà   trong đêm tối như kẻ đạo tặc!
Phá bỏ lễ giáo, đảo loạn quy củ, thực thật vô pháp vô thiên!
Trái , Tạ Hạo Ninh thì bình tĩnh lạ thường, bước tới  mặt , đưa  một bình sứ trắng:
“Đây là t.h.u.ố.c trị phong hàn  xin  từ danh y Mục Du. Mỗi ngày một viên, vài hôm là khỏi.”
Ta cụp mắt, ngẩn .
Động tác … đôi tay … bình t.h.u.ố.c sứ …
Sao  giống hệt trong giấc mộng?
Chẳng lẽ… giấc mộng … là thực?
 vì cớ gì,   nay  từng  chút ấn tượng?
Tạ Hạo Ninh chẳng  lý do gì để hại .
Ta đưa tay nhận lấy, ngay  mặt  uống một viên,  lên tiếng đuổi khách:
“Tiểu hầu gia, ngài nên mau rời  thì hơn. Nếu   khác phát hiện, danh tiết của ngài và  đều chẳng còn sạch sẽ.”
Tạ Hạo Ninh   một cái,  chậm rãi :
“Ta chỉ  hỏi ngươi, thật sự định gả cho Bạch Nguyên Hạo ?”
annynguyen
Ta đáp:
“Hôn nhân đại sự, do phụ mẫu  chủ, mai mối định thành.”
“Không !” Giọng  trầm xuống.
“Ta  gả cho ai, e rằng  đến lượt Tạ tiểu hầu gia chỉ trỏ.”
Tạ Hạo Ninh trầm mặc hồi lâu, môi mỏng khẽ động:
“…Đêm yến tiệc hôm đó, lúc thứ  ngươi xảy  chuyện,   thấy ngươi.”
Tay  lặng lẽ siết lấy mép chăn,  định tinh thần, chậm rãi đáp:
“Thì ? Chuyện đó  liên quan tới , hơn nữa cũng  qua —”
“Lúc ,  tưởng  xảy chuyện là ngươi… vì thế mới sốt ruột đuổi theo.”
Ta ngẩn .
“Ngươi   là  .” Tạ Hạo Ninh  , ánh mắt sâu như giếng cổ, trầm lặng ôn nhu mà kiên định:
“Tiểu Lâm Khê, …  động tâm với ngươi .”
Ngực  chấn động.
Ta ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt  — rực cháy mà sâu nặng, khiến   hoảng loạn.
Từ kiếp  đến kiếp , đây là  đầu tiên  thấy trong mắt Tạ Hạo Ninh, tình ý  mãnh liệt rõ ràng đến thế.
Trán  còn đang đau.
Ta nhất thời  tiêu hóa nổi tin tức : “Ngươi…”
Tạ Hạo Ninh vẫn chăm chú  , thanh âm ôn hòa, như ngọc va chạm, trong trẻo dễ :
“Lần   đến, chỉ   một lời đáp rõ ràng. Nếu nàng thật lòng ưng thuận Bạch Nguyên Hạo,   sẽ   thêm lời nào nữa.  nếu nàng… chẳng hề  tình ý với —”
Hắn khựng  một thoáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-trong-anh-mat-ke-thu/chuong-6.html.]
Rồi đột ngột khom lưng  mặt , dáng vẻ cung kính nghiêm trang, từng chữ nặng như lời thề:
“Ta nguyện lấy ngàn vàng  sính lễ, mười dặm hồng trang, cáo chiếu thiên hạ, nghênh đón Lâm Khê nhập môn.”
“Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân.”
(Từng thấy biển cả,  còn thấy nước nào  mắt; ngoài Vu Sơn, chẳng còn là mây.)
Sau khi Tạ Hạo Ninh rời , tâm trí  vẫn còn mơ hồ  định thần.
Có lẽ do phong hàn nhập thể quá nặng, nhất thời sinh  ảo giác.
 khi   nữa tỉnh , chiếc bình sứ trắng tinh bên giường vẫn đặt đó, rõ ràng nhắc  nhớ — kẻ trộm  khuê phòng đêm qua, là thực sự  tới.
Câu thơ , “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân,” cũng tuyệt chẳng    lầm.
Qua hai kiếp , đến nay  mới hiểu: Thì  đêm cung yến năm , Tạ Hạo Ninh xuất hiện tại hậu viện,   là trùng hợp.
Chẳng qua là… vì .
Không thể phủ nhận, việc  từ hôn, một phần vì áy náy ở kiếp .  phần khác, là vì  luôn nghĩ…
Dù là ai  thê tử của ,  cũng sẽ đối xử ôn nhu tri tình. Không cần  là .
Thế mà, chỉ một câu “trừ khước Vu Sơn bất thị vân,”  khiến  nhận  — hóa  từ đầu đến cuối, chỉ là…  nghĩ .
Khi mẫu  đến tìm,  vẫn còn thần trí  .
Người bảo, phủ Hầu dường như  bình thản mà tiếp nhận việc từ hôn. Miền nam gặp đại hạn, tiểu hầu gia sáng sớm nay  nhận chỉ, rời kinh xuất phát  cứu tế dân nghèo.
Ta khẽ ngẩn .
Hồi lâu.
Mẫu   bộ dáng , thở dài:
“Lần     hỏi,  con  hiểu tiểu hầu gia như ? Lại là từ khi nào lọt   mắt ?  giờ  sự  định, cho dù con  tình, e cũng  muộn…”
Ta dụi mặt  lòng mẫu , giọng buồn buồn:
“Con   gả… Con còn  ở cạnh mẫu  thêm vài năm…”
Mẫu  khẽ vuốt tóc , nhẹ giọng:
“Đứa nhỏ …”
Thuốc  quả là linh nghiệm, phong hàn  chỉ hai ngày là dứt.
Ta hằng ngày ở nhà nấu rượu  thơ, thi thoảng từ phố chợ   tin tức của Tạ Hạo Ninh.
Chàng   là hơn một tháng trời.
Dân gian truyền  rằng,   tay nghiêm trị những quan  tham ô lương thảo, nhưng  từ bi nhân hậu, đối đãi dân khổ như  nhà.
Quân tử… nên là như .
Cuối tháng,  tình cờ gặp  thứ .
Lâm Tâm Dao nhân lúc thê tử của gã thị vệ   ở nhà, lén lút trốn về. Nàng quỳ  chân phụ   lóc,  gã thị vệ  chỉ coi nàng như túi tiền, của hồi môn của dì nàng sớm   tiêu sạch, bản   mê rượu như mạng, thường xuyên đ.á.n.h đập mắng c.h.ử.i nàng, mỗi khi nàng  kiếm  bạc mua rượu,  liền xuống tay càng thêm tàn độc.
Phụ  mặt lạnh như sắt, dứt khoát  đoái hoài.
Không ai để ý, nàng thừa dịp lén lút xâm nhập  Ỷ Lan Viện của .