Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lại nhớ đến, năm xưa trong đêm tân hôn, dường như cũng dáng vẻ như .
Khi trầm khuôn mặt quỷ khí dày đặc bao quanh, nhưng đôi mắt đào hoa , lãnh đạm mà đa tình, giống vẻ ngoài của một khắc kỷ phục lễ quân tử.
Lưu Ngọc tưởng rằng như , khi thành hôn hẳn cũng từng ít nữ nhân. Vì để bảo vệ thể diện cho , nàng cố ý nhắc đến Cửu Phương Chương Hoa vài câu, biểu hiện cho hiểu rằng nàng cũng coi như là duyệt nhân vô , từng ít đào hoa, chẳng kém gì , đừng coi thường nàng.
Lại nghĩ rằng đối nàng như mỹ mạo đều thể thờ ơ, cuối cùng còn là nàng chủ động lột quần áo, mới chút phản ứng.
…… Trang cái gì trang, kiếp cuối cùng còn nàng mê đến thần hồn điên đảo.
Lưu Ngọc ánh mắt nặng nề, chằm chằm lời nào.
Mặc Lân tưởng rằng Lưu Ngọc đang trách vượt rào, chống tay lên thái dương, hồi tưởng một lúc lâu, cuối cùng chắc chắn lên tiếng:
“Là ngươi dựa đây.”
Lưu Ngọc khí , thịnh cực dung sắc hiện vài phần chước trương dương.
Lưu Ngọc vươn ngón trỏ, chỉ vị trí bụng của Mặc Lân, chế nhạo :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-truoc-khi-yeu-quy-phu-quan-vi-ta-chet-tran/55.html.]
“Nha. Ngươi quản hảo nó cùng lời .”
Một đêm trôi qua, Mặc Lân tựa lưng trụ giường, áo ngủ của cũng r·ối l·oạn nhiều, vô tình để lộ từng đường cơ bắp rắn rỏi cùng vết thương mờ nhạt chạy dọc làn da. Một chân thon dài buông hờ, nửa ẩn nửa hiện chăn, từng đường nét cơ thể hiện lên một cách rõ ràng.
Dù Lưu Ngọc thẳng thừng chỉ trích, Mặc Lân cũng hề ý định biện minh che giấu. Gương mặt yêu dị của vẫn giữ vẻ bình thản, nhàn nhạt :
“Ta quản , cũng là ngươi chủ động tiến gần .”
Hắn bên chăn đệm vẫn chỉnh tề gọn gàng, trong khi bên Lưu Ngọc sớm trở nên rối loạn giống như chứng minh cho lời buộc tội của , một cách khách quan rõ ràng là nàng vượt rào a.
Nga
Lưu Ngọc ma ma răng hàm , định gì đó thì ánh mắt chợt dừng khi thấy phần vạt áo mở rộng của để lộ những vết băng bó chằng chịt bên .
Mày nhíu , nàng ngước mắt hỏi:
“Ngươi thương khi nào?”
Chẳng trách nàng ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ của cỏ triều vụ; hóa là đang dùng thuốc trị thương.
Mặc Lân cúi đầu lướt qua: “Liền đêm qua, tiểu thương.”
Lưu Ngọc mày ninh đến càng khẩn.