Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 183: Trầm Cảm Nặng
Cập nhật lúc: 2025-12-06 03:48:34
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngô Kình theo La Tĩnh Khôn bỗng nhiên mở to hai mắt, chằm chằm bóng dáng gầy trơ xương, trơ trọi trong sân. Hắn sợ chỉ trong một khoảnh khắc, cảnh tượng mắt sẽ tan biến theo gió, chỉ là ảo tưởng một chiều của chính .
“Nhị gia...”
“Đừng chuyện.” Giọng La Tĩnh Khôn cực nhẹ, chỉ Ngô Kình ở gần mới thể cảm nhận sự run rẩy trong cổ họng ông .
Hiển nhiên, ông cũng sợ rằng khoảnh khắc sẽ dễ tan biến như mây tía và thủy tinh giòn.
Chu Hồng Ngọc theo phía cũng đầu tiên rõ vị hậu bối Nhị gia La nâng niu trong lòng bàn tay , nhưng...
Ánh mắt cô lướt qua một tia thương xót, đứa trẻ thực sự quá gầy.
Chiếc áo choàng rộng thùng thình gió thổi qua, dính chặt bộ xương gầy trơ xương của , thoạt thậm chí thấy hóp . Cho dù bao bọc kín mít, thì cổ tay và cổ chân da bọc xương, gồ ghề xương cốt cũng ngừng kể về sự khô gầy của .
Chu Hồng Ngọc thậm chí thể phân biệt đây là nam nữ, chỉ thể thấy đôi mắt trũng sâu, con ngươi đen, nhưng hề thần thái. Tuy nhiên, hàng lông mi dài, cong cong, vẫn còn lưu vài phần nét khi còn hăng hái khí phách.
“Hắc Đản ——”
Một tiếng quát nhẹ bỗng nhiên phá vỡ bầu khí quỷ dị và yên tĩnh trong tiểu viện. Hứa Hạ và Tô Cẩn Hà cũng bước từ phòng khách. Vừa khỏi cửa, cô thấy hai tên nhóc đang vùi đầu uống nước mật ong xì xụp.
Hắc Đản và Lão Xuyên T.ử cứng đờ , lập tức ngẩng đầu lên với cái miệng ướt nhẹp. Con ch.ó đen lớn chuẩn sẵn sàng nhanh chóng đẩy chiếc chậu đến bên cạnh La Ngư đang cầm gáo múc nước, thoải mái đổ oan giá họa.
Chưa kịp đợi Hứa Hạ đến gần, nó nghiêm, hai móng vuốt đắn đặt , vô tội trợn to hai mắt, tròng mắt run rẩy, lắc lắc đầu, như thể đang :
Mộng Vân Thường
“Không , , xin Canh Suông Đại Lão Gia minh giám. Không tự uống, rõ ràng là nhét miệng !”
Lão Xuyên T.ử bên cạnh cũng ngơ ngác gật đầu, thở hai luồng khí thô từ lỗ mũi, lắc lắc hai cánh môi dày dính nước mật ong, và cũng thành công ném một đống nước bọt lên mũ trùm của đang chiếc ghế gấp nhỏ.
Hắc Đản nhúc nhích, chỉ tròng mắt đảo một chút, nhe răng.
Cái tên ít hỏng nhiều !
“Cô ——”
Ngô Kình thấy , lập tức tức giận đến mức thổi mũi trợn mắt, sắp sửa bước lên phía giúp rửa sạch.
Chỉ là còn bước nửa bước, một đôi bàn tay to khô ráo, mạnh mẽ ở phía tóm chặt, dừng .
“Ngô Kình, đừng nhúc nhích.”
Giọng La Tĩnh Khôn vẫn nhẹ, lúc trong mắt ông chỉ cái hình khom lưng, chiếc ghế gấp nhỏ với vẻ mặt bối rối ở cách đó xa. Cho đến khi giọt nước bọt trong suốt và óng ánh rơi xuống từ vành mũ, trong đôi mắt trống rỗng của cô bé mới cuối cùng lộ một tia ghê tởm.
Ngô Kình sự khó hiểu cũng bỗng nhiên phản ứng . Trong đầu như một tia sét đ.á.n.h ngang trời xẹt qua.
Cảm xúc, mặt La Ngư cuối cùng cảm xúc!
Đây lẽ là đầu tiên Ngô Kình thấy một biểu cảm khác ngoài sự lạnh nhạt mặt tiểu thư nhà họ, kể từ lâu .
Kể từ khi chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm nặng nguy cơ cao một năm , cô bé như một cái xác hồn, bộ sức sống sinh mệnh đều rút cạn, chỉ còn sợi dây leo khô héo bám trái tim, miễn cưỡng duy trì sự sống của cô.
Mặc dù mời bác sĩ tâm lý giỏi nhất, sử dụng thiết y tế hàng đầu, nhưng cũng thể kéo cô bé từ vực sâu trở về. Bệnh tình ngược còn tiếp tục nặng thêm do sự kích thích ngừng. Đây cũng là lý do vì La Tĩnh Khôn bất chấp tất cả, đưa cô bé lặn lội ngàn dặm ngoài.
Thà ngoài cửa, đắm ánh nắng và gió mát thật sự, còn hơn là dần dần khô héo tàn úa trong nhà cao cửa rộng.
Sống như , thì còn ý nghĩa gì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-183-tram-cam-nang.html.]
Cô thiếu nữ từng vạn chú ý , rốt cuộc còn nữa.
Lúc La Ngư, đôi mắt đang chớp giọt nước bọt chảy xuống từ mũ trùm. Sền sệt, kéo một sợi mỏng trong suốt. Kỳ thật hương vị cũng hôi, ngược còn mang theo mùi táo ngọt ngào của nước mật ong.
mà, hình như kinh tởm.
Cô khẽ nhíu mày, nhưng đôi tay chút bối rối. Trơ mắt giọt nước bọt sắp rơi xuống quần.
Ngay lúc , cô bỗng nhiên cảm thấy đỉnh đầu một bàn tay ấm áp và mềm mại vỗ tới, lập tức dùng khăn giấy lau giọt nước bọt . Lực đạo của bàn tay đó nhẹ, giống như những khác đối xử với cô như đồ sứ dễ vỡ.
Hơn nữa, mùi hương của cô , thật dễ chịu.
Không nước hoa, mà là một loại hương thơm phát từ trong ngoài, giống như chồi non mới nhú, giống như sương sớm giữa rừng thông, giống như rừng núi cơn mưa, tràn đầy sức sống, khiến thoải mái.
Tiếng khăn giấy cọ xát dần dần vang lên đỉnh đầu cô, La Ngư yên lặng cúi thấp đầu, hề phản kháng.
Lúc , mặt Hứa Hạ hiếm hoi treo một tia chột . Cô yên lặng dùng khăn giấy lau chùi qua kỹ càng vết nước bọt còn sót đầu đó. Dù lau khô, nhưng vết ướt còn vẫn chói mắt vô cùng.
“Xin nha, cô bé.”
Mặc dù cô bé bao bọc kín mít, nhưng chỉ từ đôi mắt xinh , Hứa Hạ cảm thấy đây nhất định là một cô gái.
Cô vội vàng xin , tiện tay vỗ một cái đầu lừa của Lão Xuyên T.ử và cái đầu ch.ó ngốc nghếch của Hắc Đản, “Cho các ngươi tham ăn!”
Con ch.ó đen lớn và con lừa già lặng lẽ liếc , cúi đầu, nửa bên tai cụp xuống, dùng đầu cọ cọ đùi Hứa Hạ, móng vuốt ủy khuất bới hố chơi đất. Lão Xuyên T.ử cũng rũ mí mắt, còn tiếng hừ hừ thần thái phi dương như .
“Em mang quần áo khác ? Nếu ngại, chị tìm một bộ trong nhà cho em ?”
La Ngư ngây ngốc, vẫn ghế chuyện.
Hứa Hạ tưởng rằng cô bé tương đối hướng nội, vì thế vứt bỏ khăn giấy, hổ nắm lấy tay cô , “Đi thôi, chị mang em phòng đồ, giặt cho em.”
La Ngư một cánh tay mạnh mẽ nhẹ nhàng dẫn , bước chân phù phiếm theo . Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng vẫn kháng cự.
“Xin , bà chủ La, đưa cô bé phòng quần áo . Các vị chờ một lát.”
La Tĩnh Khôn gật đầu, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt khó tránh khỏi hiện lên một tia thâm ý nóng bỏng.
Cho đến khi hai trong phòng, Ngô Kình mới thu đôi mắt đang mở lớn, như thể thấy ma quỷ. Hắn lập tức đầu về phía La Tĩnh Khôn, nhịn mở miệng:
“Nhị gia... Tiểu thư một với lạ...”
Sự lo lắng của là vô căn cứ. Bà chủ Hứa mới gặp đầu, dám một đưa tiểu thư nhà họ . Hơn nữa, vẻ ngoài cô phát hiện bệnh tình của tiểu thư, nhất là đừng xảy chuyện ngoài ý .
“Không .” La Tĩnh Khôn cúi đầu khẽ một tiếng. Đầu ngón tay lạnh lẽo ấm lên, thậm chí chút nóng bỏng, khiến tim ông đập phần dồn dập.
Còn Tô Cẩn Hà một bên, biểu cảm kỳ quái. Trong mắt cô nữa nhớ cái thoáng kinh hồn đối với cô thiếu nữ trùm mũ đó. Rõ ràng chỉ lộ đôi mắt, nhưng vì một cảm giác quen thuộc nhàn nhạt.
Vị “hậu bối” của Nhị gia La, rốt cuộc địa vị gì...