Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 270: Đan Mũ
Cập nhật lúc: 2025-12-06 05:50:07
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau một buổi sáng đầy lo lắng, xác nhận Lão Xuyên T.ử vấn đề gì, Hứa Hạ cũng một nữa trở nhà lồng dâu tây.
Đợt dâu tây chín rộ nhiều, quả cũng to khủng, hôm nay dự định hái 800 cân.
Cách bán vẫn giống như , chẳng qua tài xế Mạnh Bắc Dã ở đây, Hứa Hạ quanh thấy hình như chỉ Ngô Kình là tương đối rảnh rỗi, kỹ thuật lái xe tồi.
Vừa lúc La Ngu mỗi ngày ở Hứa gia mương đợi, cũng đối việc huyện thành bày bán nóng lòng thử, đeo khẩu trang là thể .
Vì , đội bán dâu tây nhỏ biến thành ba .
Một nữa chiếc xe tải Nhạc Hưởng rộng rãi và thoải mái, Hứa Hạ lặng lẽ quyết định trở về sẽ mua một chiếc.
Dù bây giờ tiền, mua một chiếc xe tải nhỏ cũng là chuyện nên .
Ngoài chiếc xe tải, Hứa Hạ còn tương đối hứng thú với loại xe SUV cỡ nhỏ dành cho vùng núi mà cô thấy mạng đây.
Loại xe hình nhỏ, thích hợp xe công vụ núi, ngày thường kéo đồ vật nặng, chở , cho dù là đường núi gập ghềnh, dốc và hiểm trở, cũng thể cân .
Đặc biệt là trong những tình huống khẩn cấp như sáng nay, cũng đến mức Hứa Hạ khiêng mà chạy.
Hơn nữa ngày thường việc gì Hứa Kiến Quốc cũng thể lái dạo quanh trong thôn, đây Hứa Hạ mua cho ông một chiếc xe đạp điện để , ông còn đất bé tí như cứt mũi, xe ba bánh là đủ .
Kỳ thật đến cùng vẫn là sợ tốn tiền, lúc lúc mua thêm một chiếc nữa, lái.
Mải suy nghĩ, nửa giờ trôi qua, Ngô Kình cũng định vững chắc lái xe đến chỗ cũ ở huyện thành.
Hôm nay cố ý đến sớm hơn một giờ, bán xong dâu tây còn thể chợ lớn dạo một chút, La Ngu vẫn luôn mong chờ.
Lúc họ đến, đám nhộn nhịp xếp thành một hàng ngay ngắn như , uốn lượn thành hình chữ C.
Thấy chiếc xe quen thuộc chạy đến, đội ngũ ồn ào lập tức phát một tiếng hoan hô.
Không nhiều lời, Hứa Hạ nhanh chóng xuống xe thu xếp thỏa, liền tại chỗ bắt đầu bán, đồng thời, mấy nhóm khách hàng cũng bắt đầu náo nhiệt.
【 Trời ơi... Ai dám tin Hứa tỷ mang theo một loại soái ca khác đến,... 】
【 He he là loại ch.ó săn nhỏ mang dã tính, thích... 】
【 Lau lau, chỉ soái ca, hôm nay còn theo đến một tiểu mỹ nữ, chẳng qua đeo khẩu trang, đôi mắt cực xinh , ô ô ô chìm đắm trong ánh mắt thâm tình của tiểu tỷ tỷ... 】
【 Có ai để ý thấy mũ len lông xù của bà chủ Tiểu Hứa và tiểu tỷ tỷ là cùng kiểu khác màu , đáng yêu quá φ( ̄∇ ̄o) xin phép khái (ghép đôi) một chút... 】
【 Cảm giác dâu tây hôm nay mùi thơm nồng hơn, bà chủ Tiểu Hứa đợt độ chín cao hơn, trách thơm ngọt như ~ 】
【 Đừng nữa , cướp buồn bực c.h.ế.t , lên 400 phần cư nhiên cũng cướp , rốt cuộc bao nhiêu đang tranh giành với a... 】
【 Đồng cảm, cũng cái nơi nhỏ như thành phố Lâm An nhiều đến thế... 】
【 He he từ thành phố Thanh Tân bên cạnh đến lấy dâu tây tiện thể du lịch trong ngày để check-in ~ 】
【 Hải Thành check-in ~ 】
【 Yên Thị check-in ~ 】
【 xa hơn, Yến Thành check-in ~ 】
【 Dựa! Mấy , trách lão t.ử cướp ! 】
【 Đáng thương nhất là bao giờ cướp , mà là giống như đầu tiên cướp , cướp , ngộ , bao giờ sở hữu thì đau khổ, mất mới đau khổ nhất... 】
Mộng Vân Thường
【 Nói ở nông trường nhà họ Hứa, chỉ lúc nào cũng ăn đồ ngon, còn nhiều soái ca mỹ nữ để ngắm như , tú sắc khả xan hút lưu hút lưu (tiếng nuốt nước miếng) ~ 】
【 Tiểu Miu Miu gần đây việc mệt , mệt thì giúp công mấy ngày miễn phí thế nào... 】
【 Khách phục một nông trường nhà họ Hứa Tiểu Miu chính chủ 】: Ai đang Tiểu Miu ( ̄ェ ̄;), biu—— xem vô địch Miu Miu quyền ─=≡Σ(((つ•̀ω•́)つ!
【 Tiểu Miu Miu đừng như , sợ... 】
Trong nhóm ồn ào spam vài trang, còn ở quầy bán dâu tây, Hứa Hạ và La Ngu một sắp xếp, một phát, phối hợp tương đối ăn ý.
Ngô Kình bên phụ trách quét mã càng thuận lợi ngoài dự đoán.
Cậu bày một khuôn mặt khó chịu quét mã cho , khiến xếp hàng phía cách vài liền nhanh chóng móc điện thoại điều chỉnh giao diện mã QR đến trang đầu, sợ đàn ông sắc mặt bất thiện liếc mắt một cái hình viên đạn.
Theo cách của những xếp hàng, liếc một cái, luôn cảm giác giống như một tiểu phế vật...
Thế là công việc hôm nay tiến hành nhanh chóng ngờ, đến một giờ, 400 phần dâu tây phân phát xong, dư mười mấy phần để dự phòng hao hụt cũng những chờ sẵn bên cạnh giành giật hết.
“Được , tan !”
Hứa Hạ thu dọn bàn ghế xe tải, vỗ tay ôm lấy La Ngu đầy mong chờ, “Đi , tranh thủ chợ lớn còn tan, nhanh chóng dạo một vòng.”
Chờ hai lên xe, Ngô Kình nhanh nhẹn đạp chân ga, một chân phóng đến khu chợ lớn huyện thành bên cạnh.
Ông chủ bán vải còn dọn quán, liếc mắt một cái liền thấy cô gái xinh cắt hơn hai mươi thước vải của .
Ông nhanh chóng tươi, hét to một tiếng: “Con gái, đến họp chợ ——”
“Đại gia, ông cũng ở đây ạ.” Hứa Hạ bộ qua, sờ lên cuộn vải đỏ sáng bóng quầy, ngẩng đầu : “Vừa lúc mua vải đủ, cắt cho vài thước nữa.”
Mấy trai núi nhà họ đều cao to, ba thước vải áo bông cho cô gái nhỏ là dư dả, nhưng đặt họ thì chút chật.
Vương Thục Phân dặn dặn , nhất định đừng quên cắt thêm một tấm nữa.
“Ha ha, , con gái bao nhiêu.” Vừa lời , khuôn mặt ông lão lập tức thành hoa cúc, đưa tay đặt miệng hà , túm lấy kéo đến.
“Lại bảy thước nữa .”
Bên Hứa Hạ đang cắt vải, La Ngu chú ý đến một đống len sợi đủ màu sắc, hình dạng khác bày ở đầu .
Ông lão vẫn đang cắt vải, Hứa Hạ bộ đây, ánh mắt mang ý : “Tiểu Ngu cô mua một chút ?”
“Ừm, mấy ngày xem các cô chú đan mũ cho chúng , vẻ thú vị, cũng học thử.” La Ngu gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Được thôi, cái bắt đầu nhanh, mũ khăn quàng cổ đều đơn giản, cả nhà trừ tay tàn đều sẽ đùa giỡn ha.”
Hứa Hạ một chút cũng cảm thấy mất mặt, nhéo lên một cuộn len sợi xem xét, cảm thán : “Mẹ và Nhị thím các cô là cao thủ, Thanh Mai hồi học cấp hai còn móc hình thỏ con ch.ó con nữa, xinh lắm.”
Đôi mắt và lông mày lộ ngoài khẩu trang của La Ngu cong lên, giống như trăng non: “Ừm, cũng thử xem.”
“Cô chọn thêm mấy cuộn , trả tiền một .”
Hứa Hạ xong, liền mấy tấm vải hoa nhỏ xinh khác quầy hấp dẫn, đưa tay xem.
Còn La Ngu thì đang lựa chọn trong một đống cuộn len, giọng nhẹ nhàng, với bên cạnh: “Ngô Kình, cũng chọn một cuộn , giúp đan một cái mũ.”
Ngô Kình đang khoanh tay nghiêm bên cạnh sửng sốt.
“Tóc ngắn như , mỗi ngày lên núi trúng gió chắc chắn lạnh, vẫn nên đội mũ, tránh đau đầu.”
La Ngu ánh mắt chuyên chú lật tìm quầy, đầu , giọng điệu nghiêm túc.
Giữa trời lạnh, Ngô Kình đầu tiên là trong lòng ấm áp, đó luồng nhiệt khí kiểm soát lan tràn lên, lập tức đốt cháy hai lỗ tai đang yên trong gió lạnh.
“... Được.”
Cậu nhanh chóng đáp, tự nhiên dùng tay sờ sờ mái tóc ngắn cũn, đó khẩy hai cái vành tai nóng bỏng, ho nhẹ một tiếng, tóm là vẻ mặt bận rộn, cũng rủ mắt xuống bắt đầu lật tìm trong một đống cuộn len.
Không lâu , ba xách lớn xách nhỏ thắng lợi trở về.
mà, kế hoạch đuổi kịp sự đổi, ai cũng nghĩ tới sự nghiệp đan len của La Ngu còn nửa chừng thì ... phá sản.
Chương 271 Người đàn ông đảm đang
La Ngư đầy tự tin, ngày hôm liền dọn ghế đẩu nhỏ cạnh Vương Thục Phân học đan, bắt đầu từ chiếc khăn quàng cổ đơn giản nhất, cần kỹ thuật nhất.
Theo lời Vương Thục Phân, thì đó là thứ mà phàm là con heo thêm một ngón tay cũng thể đan .
Trừ Hứa Hạ .
Đáng tiếc La Ngư thêm ba ngón tay so với heo, nhưng vẫn thất bại t.h.ả.m hại.
“Xuyên từ chỗ qua…”
“Móc chỗ , móc chỗ …”
“Ôi chao ~”
Vương Thục Phân, chỉ đạo bên cạnh, lộ vẻ mặt sầu não. Cô tự hỏi ngón tay của cô gái nhỏ dài như thế, mà cầm kim đan cứ như cầm cái chày gỗ , hề linh hoạt chút nào.
Còn vụng về hơn cả Hạ Hạ nhà cô.
Ngô Kình, vốn dĩ lòng đầy mong chờ, lén lút trộm bên cạnh, cũng giật giật khóe miệng, mặt đen sầm. Tuy nhiên, cũng quá thất vọng, dù cũng sớm sự chuẩn tinh thần.
Đến cả bài tập thủ công hồi tiểu học còn là do hộ cả, thể học đan len chứ…
Đến khi La Ngư nhíu mày cuối cùng cũng móc một chuỗi mũi đan xiêu vẹo, lúc chặt lúc lỏng, Ngô Kình rốt cuộc nhịn nữa.
“Tránh , hết .”
Anh vươn tay giật lấy kim đan tay La Ngư, kéo cuộn len tròn xoe về phía , ngón tay chặn cây kim đan dài, xuyên qua móc nhẹ một cái.
Một vòng kim đan hảo lập tức xuất hiện mắt. Anh nhướng mày về phía La Ngư, hai tay linh hoạt thoăn thoắt lên xuống.
Chỉ trong nháy mắt, một chuỗi mũi len đều đặn, độ căng nhẹ nhàng treo kim đan.
“Oa…”
La Ngư đến hoa cả mắt, miệng há hốc.
Hứa Hạ ngang qua bên cạnh càng kinh ngạc hơn, nhịn lắc đầu cảm thán: “Cậu quá giỏi…”
Chỉ Vương Thục Phân vẻ mặt mãn nguyện và mỉm , hài lòng đ.á.n.h giá đàn ông đang cau mày nghiêm túc móc len bên cạnh.
Tốt, lắm. Đàn ông đảm đang một chút thì , tự lên lo liệu, mới dễ tìm vợ.
Tiểu Ngô tuy trông hung dữ, nhưng tay nghề thì chê .
Thế là, La Ngư vốn định trổ tài đành hóa thành cô gái nhỏ cuộn len, ngoan ngoãn bên cạnh giúp đại lão đưa chỉ.
Cô mua hơn mười cuộn len ở chợ, vốn định đan khăn quàng cổ cho chú hai nhà , ông nội, và cả các đồng nghiệp ở hậu sơn nữa.
hiện tại tình hình thì đành giao hết cho Ngô Kình. Ngay cả chiếc mũ len ban đầu cô dự định tự đan cho cũng chỉ thể do chính tự .
may mắn là Ngô Kình quả thực chút thiên phú. Dưới sự chỉ đạo của Vương Thục Phân, ngay sáng hôm đó tự đan một chiếc mũ quả dưa màu xanh dương. Đường may tinh tế, đội lên hề quê mùa mà ngược còn phong cách.
La Ngư mà vô cùng ngưỡng mộ, ánh mắt Ngô Kình còn mang theo vài phần sùng bái.
Dưới ánh mắt đó, Ngô Kình cũng chút lâng lâng, nhất thời tiểu vũ trụ bùng nổ, bao luôn cả những chiếc khăn quàng cổ còn của vài khác, đan một cách vô cùng hứng thú.
Buổi trưa, khi đang chuẩn ăn cơm, La Ngư cầm đoạn mũi đan xiêu vẹo mà cô đan, thở ngắn than dài một lúc, đang định tháo , thì bỗng chú ý tới ánh mắt nóng bỏng của bên cạnh.
“Cậu ?” La Ngư đưa tay chìa , chút ngượng ngùng, “Đan quá, đang định tháo đây.”
“Thật sự thể cho …”
Bên cạnh là Tư Nam Tinh, gần đây vẫn luôn chạy theo đoàn khảo sát dự án. Dầm mưa dãi nắng mấy ngày, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo chuyển sang màu lúa mạch khỏe khoắn.
may mắn là ngũ quan cô bé dễ thương, da đen một chút cũng , ngược còn thêm vài phần sức sống tinh nghịch.
Cô bé che miệng, rưng rưng nước mắt nhận lấy. Bề ngoài thì vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng gào thét.
“Cậu thì cứ lấy , nhưng cái nhỏ quá, chắc cũng thứ gì .”
“Không… Không , cảm ơn Tiểu Ngư.”
Tư Nam Tinh cố gắng nhịn nụ thể ngăn đang nhếch lên tận trời, cẩn thận nhận lấy mảnh khăn len nhỏ trong tay La Ngư. Chỉ to bằng bàn tay, màu vàng tươi sáng, giống như mặt trời .
Trời ơi, Tiểu Ngư tặng cô khăn len do chính tay cô đan.
Cô yêu quá…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-270-dan-mu.html.]
Cô gái mặt tròn úp chiếc khăn màu vàng lòng, phát tiếng khùng khục si dại chỗ của .
Nghe rợn .
Ngô Kình, cầm cái màn thầu c.ắ.n một miếng, nhăn mày , nhướng mày về phía đàn ông cao to mặc đồ đen phía Tư Nam Tinh.
Cô tiểu thư nhà lên cơn ?
Cao Nguyên sắc mặt bình tĩnh chút gợn sóng, chỉ ngước mắt liếc một cái.
Vẫn , bệnh nặng.
“Xì ——”
Ngô Kình khẩy một tiếng, dọn ghế đẩu chen giữa hai , đẩy La Ngư sang bên cạnh.
Tiểu Ngư nhà bọn họ vẫn nên tránh xa kẻ ngốc một chút, kẻo lây bệnh.
Đương nhiên, điều mà ai là, miếng khăn nhỏ đáng chú ý sẽ chứng thực là bảo vật trấn vòng cá, và một hâm mộ nào đó tên là “Thiếu nữ Huyền học Patrick Star” cũng sẽ nhờ nó mà lập tức xác lập vị trí thể xem thường trong giới.
Đương nhiên, đó là chuyện .
Bên , cơm còn ăn xong, Hứa Đức Bảo bưng cháo bộ đến bên cạnh Hứa Hạ, “Buổi chiều rảnh ?”
“Rảnh chứ, gì?” Hứa Hạ lấy củ cải thanh chấm tương ăn, chốc lát hết nửa đĩa.
Hứa Đức Bảo chỉ phần củ cải còn trong đĩa, “Buổi chiều chuẩn một công trình lớn, gọi giúp vài .”
“Gọi nhổ củ cải ?” Hứa Hạ c.ắ.n thêm một miếng, giòn ngọt mọng nước.
Tính toán thời gian, củ cải họ trồng núi quả thật đến mùa thu hoạch, hơn nữa củ cải năm nay lớn củ, vị giòn ngọt, cả củ cải trắng và củ cải thanh.
“Ừ, nhổ hết về, củ cải thanh thì phơi khô củ cải muối, củ cải trắng dưa chua. Nếu để ngoài đất đều xốp ruột, ăn .”
“Được, lát nữa xem ai buổi chiều việc gì, sẽ cho đào củ cải.”
Hứa Hạ gật đầu. Mùa đông năm nào, Vương Thục Phân và cũng phơi củ cải khô. Củ cải khô phơi thể để lâu, khi ăn chỉ cần ngâm nước một chút, trộn với sa tế, nước tương và giấm, thêm vài giọt dầu mè, thì ngon tuyệt vời để ăn với cơm.
món dưa chua thì bên cô ít , hình như là cách ăn của bên Xuyên Du.
Thế là, khi ăn cơm xong, Hứa Hạ triệu tập binh lính.
Những việc quan trọng buổi chiều đều bắt lao động. Tư Nam Tinh càng xung phong nhận việc, kéo cả Cao Nguyên giơ tay tham gia.
Trừ Hồ Quân Vĩ buổi chiều kín lịch, những khác đều thành vấn đề.
Ngô Kình là ngoại lệ, còn bảy chiếc khăn quàng cổ cần đan.
Thế là, ánh mắt u oán của Ngô Kình, một đám vác sọt tre, rầm rộ lên núi.
Vừa qua giữa trưa lâu, ánh mặt trời vặn, chiếu lên ấm áp, gió cũng nhẹ nhàng, từ từ phẩy qua ngọn tóc và vạt áo, thoải mái.
Củ cải lớn trưởng thành nhô khỏi đất, nắm dây lá củ cải nhẹ nhàng kéo một cái là sạch sẽ gọn gàng rũ bỏ đất cát, từng củ tròn béo đáng yêu.
Tư Nam Tinh hưng phấn nhổ từng củ dọc theo bờ ruộng, mồ hôi lấm tấm trán màu lúa mạch.
Cô bé đẩy sọt tre đầy ắp sang bên cạnh, xuống tại chỗ, lấy điện thoại chụp mấy tấm ảnh với một sọt củ cải béo ú, bấm một ảnh đại diện trong phần mềm liên lạc, gửi từng tấm một.
“Đến nhanh, mời ăn củ cải lớn do đích tiểu thư nhổ, quá giờ chờ.”
Chương 272 Coi như dỗ dành cô
Ngoài cửa sổ, thời tiết âm u, chỉ một vệt sáng yếu ớt xuyên qua tầng mây, run rẩy chiếu xuống bệ cửa sổ, bò lên vai đàn ông với sắc mặt tái nhợt.
Cả khuôn mặt hiện lên một vẻ xám trắng, tĩnh mịch. Đôi mắt ôn nhuận đầy tơ máu, hình dung tiều tụy, dường như thứ gì đó rút hết sinh khí, chỉ còn một cái xác sắp mục rữa.
Lúc , đang cầm điện thoại, thấy gì mà khóe môi khẽ cong lên, cuối cùng cũng vài phần sức sống.
“Khụ khụ ——”
Tiếng ho kịch liệt bỗng nhiên vang lên, ôm n.g.ự.c thở dốc một tiếng.
Bệnh tình ngày càng nặng, cơ phổi và cơ tim cũng liên tục co rút, đến cả việc hô hấp cũng chút khó khăn.
Trợ lý Nguyên Hi bên cạnh nhíu mày, nhanh nhẹn đưa mặt nạ dưỡng khí đến mặt .
Chu Yến xua tay, nhẹ giọng : “Không , dịu .”
“Đại thiếu gia, ngài quý trọng sức khỏe chút nào ,” Nguyên Hi bất đắc dĩ đặt mặt nạ dưỡng khí sang một bên, trách cứ lo lắng.
“Một thời gian cơ thể mới đỡ hơn một chút, ngài bắt đầu việc ngày đêm nghỉ. Ngài bớt bận vài ngày thì Chu thị sẽ sụp đổ , nhưng ngài mà thật sự gục ngã thì Chu thị mới gặp rắc rối lớn đấy.”
Tuy miệng lải nhải, nhưng vẫn nhanh chóng pha một ly mật ong ấm áp đưa cho Chu Yến.
“Có quá nhiều việc cần dặn dò trong công việc, tranh thủ…”
Chu Yến nâng ly mật ong lên nhấp một ngụm, sắc mặt lập tức đỡ hơn ít.
Khi dòng ấm áp xuống bụng, một luồng nhiệt lưu tràn đầy sinh khí cũng dần dần dâng lên đan điền, ấm cơ thể khô héo và tàn tạ của .
Hương thơm mát lành theo nóng từ từ bay lên. Chu Yến cúi đầu ly mật ong trong tay, vẫn vài phần cảm thán.
Nếu nhờ thứ , e rằng liệt giường dậy nổi, gì đến việc.
Chỉ là nỗi sầu muộn và ưu tư trong mắt vẫn tan . Anh nâng ly, khẽ: “A Ngộ vẫn còn quá trẻ, yên tâm…”
Mật ong của nhà họ La quả thực chậm tiến trình bệnh, giúp tiếp tục kéo dài tàn thêm vài tháng, nhưng dường như, cũng sắp đến hồi kết .
Mà em trai , dường như vẫn sẵn sàng để tiếp nhận vị trí của trai.
Từ từ uống cạn ly mật ong, đưa chiếc ly qua, tiện thể hỏi: “Hành lý thu xếp xong ?”
Sắc mặt Nguyên Hi ủ rũ, mang theo vẻ giận sắt thành thép: “Đại thiếu gia, cơ thể ngài như , đừng giày vò nữa…”
“Cái chỗ Hứa gia Câu ở Lâm An thị , chỉ là một thôn sơn cước hẻo lánh, thần y.”
Ánh mắt mang theo một tia bất mãn: “Tư tiểu thưcũng , đến bây giờ mà vẫn tin những thứ thần thần đạo đạo đó.”
“Dù thì thể như thế , thà ngoài giải sầu còn hơn là cứ phí hoài ở đây.”
Chu Yến nữa cầm lấy điện thoại, vuốt ve màn hình, trong mắt mang theo một tia dịu dàng khó phát hiện.
“Coi như dỗ dành cô .”
“Cũng còn sống mấy ngày…”
Giọng dần dần trầm thấp xuống. Người đàn ông tái nhợt xe lăn đặt điện thoại sang một bên, “Giúp thu dọn hành lý , mua vé máy bay ngày mốt.”
“ , Đại thiếu gia, Lão gia t.ử còn bàn với Tư tiểu thưxem thể dời hôn ước sớm hơn hai tháng , lúc…” Nguyên Hi chần chừ liếc đối diện.
“Không cần, đừng miễn cưỡng cô .” Chu Yến nhíu mày, vẫn kiên định từ chối.
Chu Túc Hải vẫn luôn tin tưởng tuyệt đối lời vị đại sư năm xưa, cho rằng Tư Nam Tinh nhất định sẽ mang đến bước ngoặt cho nhà họ Chu.
Và cơ hội e rằng sẽ đến khi hai nhà kết hợp.
Ông vẫn ôm một tia hy vọng, cảm thấy việc bọn họ mau chóng kết hôn, thể thực sự mang một tia sinh khí cho hai đang kéo dài tàn, đặc biệt là Chu Yến.
Thấy cơ thể Chu Yến ngày càng kém, Chu Túc Hải tự nhiên càng yên.
Ông già c.h.ế.t cũng , nhưng Chu Yến hiện tại vẫn là trụ cột của Chu thị.
Hơn nữa, bệnh tình của Chu Yến chuyển biến nhanh hơn ông tưởng nhiều. Tuy Chu Ngộ cũng chút thông minh vặt, nhưng quả thực còn quá trẻ. Một thanh niên mới tròn 20 tuổi, đối mặt với các gia đình thông gia và cổ đông rình rập, gánh vác bộ Chu thị đang chao đảo trong mưa gió.
Quá khó.
Vì , hôn sự cần dời sớm, dù cơ hội mong manh, Chu Túc Hải vẫn luôn sẵn lòng tin những thứ thể mang hy vọng.
Chu Yến hiểu, Tư Nam Tinh một chút cũng thích Chu Ngộ.
Anh, tâm tư nhạy bén, đương nhiên cũng Chu Ngộ vài phần để tâm đến Tư Nam Tinh, chỉ tiếc Chu Ngộ tâm tính bướng bỉnh, cứ đ.â.m đầu ngõ cụt, vẫn nhận rằng chính đang từng bước đẩy cô xa hơn.
Một Chu Ngộ như , là một chồng .
Huống hồ, ban đầu hôn ước với Tư Nam Tinh…
Phải là mới đúng.
Chu Yến im lặng xe lăn, những chiếc lá vàng khô ngoài cửa sổ gió đưa xuống đất, trở về với bụi đất, suy nghĩ cũng dần trôi xa.
Trong giới danh nhân Yến Thành, những lớn tuổi một chút đều , ban đầu hôn ước với tiểu thư nhà họ Tư, là Đại thiếu gia nhà họ Chu.
Chỉ là ai ngờ, Chu Yến phát bệnh năm mười lăm tuổi, cơ thể ngày càng suy yếu.
Thế là hôn ước thuận lý thành chương rơi xuống đầu em trai Chu Ngộ.
Nói đến Tư Nam Tinh còn lớn hơn Chu Ngộ 4 tuổi. Người ngoài rõ tại lão gia t.ử nhà họ Chu kiên quyết kết thông gia với nhà họ Tư, chỉ cảm thấy cuộc hôn nhân quả thực môn đăng hộ đối chút nào. Bảo Nhị thiếu gia nhà họ Chu sinh lòng bất mãn, ngoài trăng hoa, phong lưu sự tình một chuỗi dài.
dù cảm thán thế nào, lão gia t.ử nhà họ Chu tính cách sấm rền gió cuốn, chuyện ông quyết định, ai đổi .
Thế nhưng, trong lòng Chu Yến, vẫn luôn một tia tiếc nuối như .
Anh và Tư Nam Tinh coi như thanh mai trúc mã, cô gái mặt tròn từ nhỏ theo lưng , giống như cái đuôi nhỏ dính chặt.
Hồi nhỏ thể là thích, chỉ cảm thấy cái đuôi nhỏ nhiều phiền phức, cứ như một con ong mật vo ve bên cạnh. Hằng ngày cầm tiền xu bói toán cho , tám chín phần mười là đúng.
Đầu óc thiên mã hành của luôn thể đưa những cách rợn , khiến dở dở .
Cũng từ lúc nào, mới chợt nhận cô bé nhỏ vẫn vài phần đáng yêu.
Khi cô bé mặc đồ nghiệp trang trọng ôm cánh tay vui vẻ giơ tay lên, mới bừng tỉnh nhận , cô gái nhỏ trưởng thành.
tạo hóa trêu , cô gái từng đùa sẽ gả cho hồi nhỏ, sắp kết hôn, nhưng chú rể là khác.
“Khụ khụ ——”
Lại là một trận ho xé lòng, kéo dài dứt. Chu Yến thở dốc dồn dập, khó khăn vươn tay lấy mặt nạ dưỡng khí đặt lên mặt, cuối cùng mới thở một .
Trong mắt lóe lên một tia ảm đạm, lẽ, thật sự thể gắng gượng nữa.
“Đại thiếu gia, đặt xong vé máy bay.”
Nguyên Hi ôm một chồng tài liệu tới, thấy bộ dạng suy yếu của Chu Yến, sắc mặt vẫn còn mang vẻ đành lòng: “Thiếu gia, là buổi chiều hủy cuộc họp , sáng mai họp cũng …”
“Sáng mai còn việc của sáng mai.”
Chu Yến nặng nề mở mắt, “Trước khi , tất việc.”
“Được , Đại thiếu gia, vẫn giữ nguyên kế hoạch triệu tập hội nghị cấp cao trực tuyến.”
Nguyên Hi đặt tài liệu lên bàn việc màu đen, lòng lo lắng sốt ruột.
Chu Yến hiện giờ đang tiêu hao sinh mệnh quá mức để sắp xếp việc đến tận thiện tận mỹ. Cũng chuyến bất ngờ , thể bình an trở về .
Hy vọng Tư tiểu thưlần thể đáng tin cậy một chút.