Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 306: Xuất phát đi Yến Thành

Cập nhật lúc: 2025-12-06 11:41:23
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi sắp xếp thỏa công việc núi, Hứa Hạ thu dọn một chiếc vali nhẹ nhàng, đơn giản. Ngoài món quà nhỏ chuẩn cho con trai Hồ Quân Vĩ là Hồ Tân Viễn, cô còn đặc biệt chuẩn một chiếc hộp nhỏ tinh xảo. Món đồ cũng là trọng tâm của chuyến .

Triển lãm diễn ngày mốt, nhưng họ mua vé tàu chiều nay để đến nơi buổi tối, về khách sạn nghỉ ngơi chỉnh đốn và ngủ một giấc thật ngon.

Lịch trình còn sắp xếp sẵn. Kể từ khi Hồ Tân Viễn học ở Đại học Yến Kinh, ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái trong mắt Thanh Mai dường như tràn khỏi khóe mắt.

Hứa Hạ sớm Thanh Mai vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện thể đại học, vì thế khi thông tin liên lạc của Hồ Tân Viễn, cô hẹn với , sáng mai dẫn hai cô tham quan Yến Đại một vòng.

Đây chỉ là mong của Thanh Mai, mà còn là đỉnh cao mơ ước của đa trẻ em nông thôn, Hứa Hạ cũng ngoại lệ.

Vừa đến Yến Thành quen dẫn đường, cô đương nhiên bỏ lỡ cơ hội .

Sau khi lịch trình, Thanh Mai càng phấn khích đến mức từ hôm qua ăn ngon, bẻ ngón tay đếm xem đến lúc đó tham quan những cảnh điểm nào, chụp mấy tấm ảnh kỷ niệm.

Chung Lâm bên cạnh tuy gì, nhưng trong ánh mắt cũng khỏi lộ một tia cực kỳ hâm mộ. Dù , đó là Yến Đại, cũng là nơi mà ao ước nhưng thể đến .

Đương nhiên, chuyến của Thanh Mai chỉ là chơi. Sau nếu cô bé thật sự tự thương hiệu, xây dựng nhà máy, thì việc mua sắm, đặt hàng, nghiệm thu hàng hóa—tất cả những bước cô bé đều tự trải nghiệm một . Hứa Hạ chẳng qua là cho cô bé thấy một hình mẫu .

“Chị Hạ Hạ, chị em nên mặc bộ quần áo nào đây?”

Thanh Mai cầm hai chiếc áo khoác ướm lên , phân vân chọn cái nào.

Hứa Hạ liếc , một chiếc màu đỏ, một chiếc màu vàng nhạt, mặc Thanh Mai thanh tú đáng yêu đều .

“Cả hai đều mà, nếu em chọn , thì mang cả hai .”

Hứa Hạ c.ắ.n một miếng dưa leo, Thanh Mai đang hưng phấn gương, chợt nghĩ đến, hình như lâu đ.á.n.h giá kỹ cô em họ nhỏ .

Cô bé trong gương rũ bỏ sự non nớt và rụt rè đây, giữa đôi mày toát lên vẻ phóng khoáng tự nhiên, đôi mắt cũng trở nên sáng hơn, môi hồng răng trắng, qua là thấy yêu thích.

Hơn nữa, Thanh Mai bà chủ hơn nửa năm, giao tiếp với ngày càng nhiều , túi tiền cũng ngày càng rủng rỉnh, lời toát sự tự tin và quả quyết. Mặc dù khuôn mặt vẫn còn non nớt, nhưng khí chất trưởng thành và điềm đạm hơn nhiều.

Hứa Hạ hề qua loa, mặc dù hai bộ quần áo hàng hiệu xa xỉ gì, nhưng mặc Thanh Mai hề thấy rẻ tiền, chỉ cảm thấy tươi mới và thoải mái, .

Thanh Mai xong đương nhiên vui vẻ, nhưng qua chiếc vali căng phồng của , cô bé vẫn thở dài, lông mày rủ xuống vẻ ưu tư.

Không , vẫn chỉ thể mang một cái thôi.

Ngay lúc Thanh Mai đang phân vân, chuông điện thoại của Hứa Hạ bỗng vang lên, cô nhai dưa leo cúi đầu , nhướng mày.

Lại là Lão bản La lâu gặp.

Cô từ từ nhấc máy, “Alo, Lão bản La, chuyện gì ạ?”

“Tiểu Hứa lão bản, Ngô Kình , cô đến Yến Thành tham gia triển lãm?” Giọng mỉm của La Tĩnh Khôn truyền đến từ ống .

“Không sai, cái gã Ngô Kình , miệng rộng thật.”

La Tĩnh Khôn khẽ một tiếng, tiếp tục , “Đã đến Yến Thành, tự nhiên để chủ. Tối nay tự đón cô, khách sạn cũng đặt xong .”

Kỳ thật nhấc điện thoại, cô đoán đại khái La Tĩnh Khôn gì, nên lúc cũng từ chối, “Lão bản La đích gọi điện thoại cho , tự nhiên thể từ chối ý . Vừa , cũng một món quà lớn tặng .”

“Ồ?” Trong mắt La Tĩnh Khôn ở đầu dây bên thoáng qua một tia nghi hoặc. Anh Hứa Hạ đơn giản, thứ cô gọi là “món quà lớn” đương nhiên vật tầm thường.

Điểm , Ngô Kình giữ kín như bưng, hề tiết lộ gì cho .

Từ báo cáo thường nhật về La Ngu La Ngu thu thập một trận đau điếng, miệng càng ngày càng kín.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-306-xuat-phat-di-yen-thanh.html.]

Lần thể báo cáo cho tin Hứa Hạ sắp đến Yến Thành là một điều bất ngờ .

Thế là chỉ thể nén suy nghĩ trong lòng, đáp , “Vậy hết đa tạ Tiểu Hứa lão bản, để cô tốn kém, tối nay gặp.”

“Không cần cảm ơn, cần cảm ơn, tối nay gặp.”

Cúp điện thoại, Hứa Hạ vui vẻ c.ắ.n thêm một miếng dưa leo, chiếc hộp tinh xảo trong vali của , thầm c.h.ử.i rủa: Lão bản La, đừng trách hố , chỉ sợ tốn kém ...

Mộng Vân Thường

Đương nhiên, cô La Tĩnh Khôn nhất định sẵn lòng "tốn kém" khoản , cũng coi như là góp một viên gạch cho sự nghiệp lớn mà cô mua sắm.

________________________________________

Buổi trưa dùng bữa đơn giản, Hứa Kiến Quốc chất hành lý của hai cô lên chiếc xe việt dã vùng núi mới mua, trực tiếp chở họ đến ga tàu cao tốc ngoại ô thành phố.

Thật , ông cũng chút yên tâm.

Đây là đầu tiên con gái ông xa nhà kể từ khi cô nghỉ việc trở về, trong lòng ít nhiều chút trống trải. Lại còn đứa cháu gái nhỏ đầy hai mươi tuổi , đây là đầu tiên cô bé khỏi tỉnh.

“Hạ Hạ, chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho ba, còn nữa, Thanh Mai đây từng xa, con để ý nó một chút, đừng để nó lạc.” Hứa Kiến Quốc vẻ mặt nghiêm trọng, cứ như chuyện gì lớn lắm, khiến hai cô đối diện che miệng ngớt.

“Bác cả, cháu lớn thế , thể lạc , hơn nữa dù lạc, cháu điện thoại , bác cứ yên tâm , chắc chắn .” Thanh Mai .

, hơn nữa bạn bè ở Yến Thành của chúng cháu sắp xếp đấy, họ sẽ đón ngay khi chúng cháu xuống tàu, khách sạn cũng đặt sẵn , cần lo lắng.”

Hứa Hạ xong, vẫy tay với Hứa Kiến Quốc, “Ba mau về thôi, lái xe về chậm thôi nhé, chúng con xuống tàu sẽ gọi điện báo bình an cho ba ngay.”

“Được, nhanh .”

“Ở bên ngoài đừng tiếc tiền, nên tiêu thì cứ tiêu, nhất định ăn uống sạch sẽ, ở nơi an , ba bây giờ thiếu tiền .”

Dặn dò xong, Hứa Kiến Quốc mới vẫy tay với hai cô con gái đang xếp hàng ở cổng ga, chờ đến khi họ , ông vẫn đó một lúc lâu, mới về phía bãi đậu xe.

________________________________________

Hứa Hạ qua cổng kiểm tra an ninh, bóng dáng Hứa Kiến Quốc ngoài bức tường kính trong suốt, trong lòng khỏi dâng lên một nỗi chua xót khó tả.

Trước đây khi cô việc ở bên ngoài, dường như cũng là hình ảnh cô bóng lưng ông từ xa như thế .

Chỉ là là ông đạp xe ba bánh, chở cô đến bến xe đường dài trong thị trấn, cha tiễn con qua tấm kính.

Chắc hẳn tâm trạng của ông khi đó còn nặng trĩu hơn bây giờ.

Hứa Hạ ngẩng mắt lên, hàng loạt con đang chạy màn hình, trong lòng ngừng cảm thấy may mắn, may mắn ông trời cho cô một cơ hội để lựa chọn .

Dường như càng lớn lên, càng thể cảm nhận , hạnh phúc nhất vẫn là ở bên cạnh cha .

Thời gian buổi chiều trôi qua nhanh, hai cô lượt kiểm vé lên tàu, cho đến khi mặt trời lặn về phía Tây, trời tối mịt, cửa tàu cuối cùng cũng mở , và họ cuối cùng cũng đặt chân lên mảnh đất Yến Thành.

 

 

 

 

 

Loading...